古诗词

四贤一不肖诗高若讷

蔡襄

人禀天地中和生,气之正者为诚明。rén bǐng tiān dì zhōng hé shēng,qì zhī zhèng zhě wèi chéng míng。
诚明所钟皆贤杰,从容中道无攲倾。chéng míng suǒ zhōng jiē xián jié,cóng róng zhōng dào wú qī qīng。
嘉谋谠论范京兆,激奸纠缪扬王庭。jiā móu dǎng lùn fàn jīng zhào,jī jiān jiū móu yáng wáng tíng。
积羽沈舟毁销骨,正人无徒奸者朋。jī yǔ shěn zhōu huǐ xiāo gǔ,zhèng rén wú tú jiān zhě péng。
主知胶固未遐弃,两轓五马犹专城。zhǔ zhī jiāo gù wèi xiá qì,liǎng fān wǔ mǎ yóu zhuān chéng。
欧阳秘阁官职卑,欲雪忠良无路岐。ōu yáng mì gé guān zhí bēi,yù xuě zhōng liáng wú lù qí。
累幅长书快幽愤,一责司谏心无疑。lèi fú zhǎng shū kuài yōu fèn,yī zé sī jiàn xīn wú yí。
人谓高君如挞市,出见缙绅无面皮。rén wèi gāo jūn rú tà shì,chū jiàn jìn shēn wú miàn pí。
高君携书奏天子,游言容色仍怡怡。gāo jūn xié shū zòu tiān zi,yóu yán róng sè réng yí yí。
反谓范文谋疏阔,投彼南方诚为宜。fǎn wèi fàn wén móu shū kuò,tóu bǐ nán fāng chéng wèi yí。
永叔忤意窜西蜀,不免一中谗人机。yǒng shū wǔ yì cuàn xī shǔ,bù miǎn yī zhōng chán rén jī。
汲黯尝纠公孙诈,弘于上前多谢之。jí àn cháng jiū gōng sūn zhà,hóng yú shàng qián duō xiè zhī。
上待公孙礼益厚,当时史官犹刺讥。shàng dài gōng sūn lǐ yì hòu,dāng shí shǐ guān yóu cì jī。
司谏不能自引咎,复将己过扬当时。sī jiàn bù néng zì yǐn jiù,fù jiāng jǐ guò yáng dāng shí。
四公称贤尔不肖,谗言易入天难欺。sì gōng chēng xián ěr bù xiào,chán yán yì rù tiān nán qī。
朝家若有观风使,此语请与风人诗。cháo jiā ruò yǒu guān fēng shǐ,cǐ yǔ qǐng yǔ fēng rén shī。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

泰灵园书事

蔡襄

槛外珍丛叨下泉,祥符天子泰灵仙。kǎn wài zhēn cóng dāo xià quán,xiáng fú tiān zi tài líng xiān。
忽逢野老临池水,自剪残花趁岁钱。hū féng yě lǎo lín chí shuǐ,zì jiǎn cán huā chèn suì qián。

泰灵园书事

蔡襄

上元天仗款琳房,灵圃遥传玉殿香。shàng yuán tiān zhàng kuǎn lín fáng,líng pǔ yáo chuán yù diàn xiāng。
要识年年桃李色,不关春力是恩光。yào shí nián nián táo lǐ sè,bù guān chūn lì shì ēn guāng。

读太平告身

蔡襄

绫纹金彩射星霞,润墨新腾玉署麻。líng wén jīn cǎi shè xīng xiá,rùn mò xīn téng yù shǔ má。
不用著心惊宠辱,去来元是坦空华。bù yòng zhù xīn jīng chǒng rǔ,qù lái yuán shì tǎn kōng huá。

楚州闻晚角有怀

蔡襄

钦天门外警场开,画角千枝叠鼓催。qīn tiān mén wài jǐng chǎng kāi,huà jiǎo qiān zhī dié gǔ cuī。
今日淮边孤垒畔,晚风时送数声来。jīn rì huái biān gū lěi pàn,wǎn fēng shí sòng shù shēng lái。

宿渔梁驿

蔡襄

庭树疏疏河汉低,瓦沟霜白月平西。tíng shù shū shū hé hàn dī,wǎ gōu shuāng bái yuè píng xī。
寒鸦不奈单栖苦,落泊惊飞到晓啼。hán yā bù nài dān qī kǔ,luò pō jīng fēi dào xiǎo tí。

过南剑州芋阳铺见桃花

蔡襄

七年相别复相逢,墙外千枝依旧红。qī nián xiāng bié fù xiāng féng,qiáng wài qiān zhī yī jiù hóng。
只有苍颜日憔悴,奈缘多感泣春风。zhǐ yǒu cāng yán rì qiáo cuì,nài yuán duō gǎn qì chūn fēng。

见匀亲抄书泣悼卷末

蔡襄

得汝抄书心自喜,古来清白绍家难。dé rǔ chāo shū xīn zì xǐ,gǔ lái qīng bái shào jiā nán。
谁知向老秋灯下,一见亲踪不忍看。shuí zhī xiàng lǎo qiū dēng xià,yī jiàn qīn zōng bù rěn kàn。

泉州安静堂

蔡襄

庭松永昼啭春禽,天气初晴又半阴。tíng sōng yǒng zhòu zhuàn chūn qín,tiān qì chū qíng yòu bàn yīn。
惆怅此生多病恼,正看行乐独伤心。chóu chàng cǐ shēng duō bìng nǎo,zhèng kàn xíng lè dú shāng xīn。

泉州北藏院见初荷华

蔡襄

初华才过小荷身,晓露沾红点点匀。chū huá cái guò xiǎo hé shēn,xiǎo lù zhān hóng diǎn diǎn yún。
莫为愁心偏倚望,清江元有未归人。mò wèi chóu xīn piān yǐ wàng,qīng jiāng yuán yǒu wèi guī rén。

登清风楼

蔡襄

郭外清溪溪外山,溪云飞上破山颜。guō wài qīng xī xī wài shān,xī yún fēi shàng pò shān yán。
晴明天气琉璃色,何处峰头带雨还。qíng míng tiān qì liú lí sè,hé chù fēng tóu dài yǔ hái。

榴花洞

蔡襄

洞里花开无定期,落红曾见逐泉飞。dòng lǐ huā kāi wú dìng qī,luò hóng céng jiàn zhú quán fēi。
仙人应向青山口,管却春花不与归。xiān rén yīng xiàng qīng shān kǒu,guǎn què chūn huā bù yǔ guī。

寄南海李龙图

蔡襄

二草曾观岭外图,开时尝与暑风俱。èr cǎo céng guān lǐng wài tú,kāi shí cháng yǔ shǔ fēng jù。
使君已自怜清分,分得新条过海无。shǐ jūn yǐ zì lián qīng fēn,fēn dé xīn tiáo guò hǎi wú。

昭陵行

蔡襄

宫人上临候昏钟,帘外香烟烛影红。gōng rén shàng lín hòu hūn zhōng,lián wài xiāng yān zhú yǐng hóng。
庭柏飞霜陵漏永,可怜今夜月明中。tíng bǎi fēi shuāng líng lòu yǒng,kě lián jīn yè yuè míng zhōng。

和子发

蔡襄

空梁诗板岁年多,唯有秋虫占作窠。kōng liáng shī bǎn suì nián duō,wéi yǒu qiū chóng zhàn zuò kē。
闻道故人时拂拭,此生无奈旧情何。wén dào gù rén shí fú shì,cǐ shēng wú nài jiù qíng hé。

有遗梅花枕前者因成

蔡襄

谁寄梅花置枕傍,前时复得枕清香。shuí jì méi huā zhì zhěn bàng,qián shí fù dé zhěn qīng xiāng。
因香梦彻江南路,江水浮天月似霜。yīn xiāng mèng chè jiāng nán lù,jiāng shuǐ fú tiān yuè shì shuāng。