古诗词

老柏三首

陈师道

庭柏无生意,摧残二十秋。tíng bǎi wú shēng yì,cuī cán èr shí qiū。
稍沾杯水润,已与岁寒谋。shāo zhān bēi shuǐ rùn,yǐ yǔ suì hán móu。
黄里青青出,愁边稍稍瘳。huáng lǐ qīng qīng chū,chóu biān shāo shāo chōu。
会看笙鹤下,暮雀莫深投。huì kàn shēng hè xià,mù què mò shēn tóu。
陈师道

陈师道

陈师道(1053~1102)北宋官员、诗人。字履常,一字无己,号后山居士,汉族,彭城(今江苏徐州)人。元祐初苏轼等荐其文行,起为徐州教授,历仕太学博士、颖州教授、秘书省正字。一生安贫乐道,闭门苦吟,有“闭门觅句陈无己”之称。陈师道为苏门六君子之一,江西诗派重要作家。亦能词,其词风格与诗相近,以拗峭惊警见长。但其诗、词存在着内容狭窄、词意艰涩之病。著有《后山先生集》,词有《后山词》。 陈师道的作品>>

猜您喜欢

拱翠亭

陈师道

千年茅竹蔽幽奇,一日堂成四海知。qiān nián máo zhú bì yōu qí,yī rì táng chéng sì hǎi zhī。
便有文公来作记,尚须吾辈与题诗。biàn yǒu wén gōng lái zuò jì,shàng xū wú bèi yǔ tí shī。
至人但有经行处,宝盖仍存朽老枝。zhì rén dàn yǒu jīng xíng chù,bǎo gài réng cún xiǔ lǎo zhī。
能事向来非促迫,经年安得便嫌迟。néng shì xiàng lái fēi cù pò,jīng nián ān dé biàn xián chí。

赠田从先

陈师道

衣冠鲁国动成群,忧患相从只有君。yī guān lǔ guó dòng chéng qún,yōu huàn xiāng cóng zhǐ yǒu jūn。
落笔如流宁蹈袭,行前应敌却纷纭。luò bǐ rú liú níng dǎo xí,xíng qián yīng dí què fēn yún。
愧非伏老成和伯,喜有侯芭守子云。kuì fēi fú lǎo chéng hé bó,xǐ yǒu hóu bā shǒu zi yún。
意气有馀功用少,相望千里定能勤。yì qì yǒu yú gōng yòng shǎo,xiāng wàng qiān lǐ dìng néng qín。

和李使君九日登戏马台

陈师道

登高能赋属吾侪,不用传杯击钵催。dēng gāo néng fù shǔ wú chái,bù yòng chuán bēi jī bō cuī。
九日风光堪落帽,中年怀抱更登台。jiǔ rì fēng guāng kān luò mào,zhōng nián huái bào gèng dēng tái。
江山信美因人胜,萸菊逢辰满意开。jiāng shān xìn měi yīn rén shèng,yú jú féng chén mǎn yì kāi。
二谢风流今复见,千年留句待公来。èr xiè fēng liú jīn fù jiàn,qiān nián liú jù dài gōng lái。

寄单州吕侍讲

陈师道

往时三吕共修途,拟上青云近玉除。wǎng shí sān lǚ gòng xiū tú,nǐ shàng qīng yún jìn yù chú。
中道勒回奔电足,今年还直迩英庐。zhōng dào lēi huí bēn diàn zú,jīn nián hái zhí ěr yīng lú。
纵谈尚记华严夜,枉道难随刺史车。zòng tán shàng jì huá yán yè,wǎng dào nán suí cì shǐ chē。
遣兴宽为七字语,寻人聊代一行书。qiǎn xīng kuān wèi qī zì yǔ,xún rén liáo dài yī xíng shū。

寄沛县姜承议

陈师道

平生鲁国老先生,晚见诸郎识老成。píng shēng lǔ guó lǎo xiān shēng,wǎn jiàn zhū láng shí lǎo chéng。
怪有武功蒙宠锡,果缘阴德贯神明。guài yǒu wǔ gōng méng chǒng xī,guǒ yuán yīn dé guàn shén míng。
金池已作归田计,玉版方书济物情。jīn chí yǐ zuò guī tián jì,yù bǎn fāng shū jì wù qíng。
百里饥寒独颜阖,忍令一物不敷荣。bǎi lǐ jī hán dú yán hé,rěn lìng yī wù bù fū róng。

宿柴城

陈师道

卧埋尘叶走风烟,齿豁头童不记年。wò mái chén yè zǒu fēng yān,chǐ huō tóu tóng bù jì nián。
起倒不供聊应俗,高低莫可只随缘。qǐ dào bù gōng liáo yīng sú,gāo dī mò kě zhǐ suí yuán。
鼕鼕远鼓三行夜,隐隐平湖四接天。dōng dōng yuǎn gǔ sān xíng yè,yǐn yǐn píng hú sì jiē tiān。
枕底涛波蓬上雨,故将羁老到愁边。zhěn dǐ tāo bō péng shàng yǔ,gù jiāng jī lǎo dào chóu biān。

和吴子副知海斋

陈师道

法筵应供赖三车,堆案抽身辍算沙。fǎ yán yīng gōng lài sān chē,duī àn chōu shēn chuò suàn shā。
破暑好风开乐国,脱尘新句散馀霞。pò shǔ hǎo fēng kāi lè guó,tuō chén xīn jù sàn yú xiá。
僧奁手汗空留迹,佛几堆红拂委花。sēng lián shǒu hàn kōng liú jì,fú jǐ duī hóng fú wěi huā。
客舍黄粱未应熟,且容秋蝶梦南华。kè shě huáng liáng wèi yīng shú,qiě róng qiū dié mèng nán huá。

送欧阳叔弼知蔡州

陈师道

颍阴为别悔匆匆,十载相望信不通。yǐng yīn wèi bié huǐ cōng cōng,shí zài xiāng wàng xìn bù tōng。
晚遇圣朝收放逸,旋遭官禁限西东。wǎn yù shèng cháo shōu fàng yì,xuán zāo guān jìn xiàn xī dōng。
又为太守专淮石,剩喜郎君类若翁。yòu wèi tài shǒu zhuān huái shí,shèng xǐ láng jūn lèi ruò wēng。
梅柳作新诗兴动,可令千里不同风。méi liǔ zuò xīn shī xīng dòng,kě lìng qiān lǐ bù tóng fēng。

送晁尧民守徐

陈师道

中年为别不堪忧,束发登门到白头。zhōng nián wèi bié bù kān yōu,shù fā dēng mén dào bái tóu。
南省望郎仍国士,东方千骑更吾州。nán shěng wàng láng réng guó shì,dōng fāng qiān qí gèng wú zhōu。
彭翁老寿终遗骨,燕子飞来只故楼。péng wēng lǎo shòu zhōng yí gǔ,yàn zi fēi lái zhǐ gù lóu。
知己难逢身易老,烦公置醴我归休。zhī jǐ nán féng shēn yì lǎo,fán gōng zhì lǐ wǒ guī xiū。

上晁主客

陈师道

两疏父子共含香,不独家荣国有光。liǎng shū fù zi gòng hán xiāng,bù dú jiā róng guó yǒu guāng。
剩欲展怀因问疾,孰知相对只衔觞。shèng yù zhǎn huái yīn wèn jí,shú zhī xiāng duì zhǐ xián shāng。
年侵身要兼人健,节近花须满意黄。nián qīn shēn yào jiān rén jiàn,jié jìn huā xū mǎn yì huáng。
从此竹林须小阮,只今未可弃山王。cóng cǐ zhú lín xū xiǎo ruǎn,zhǐ jīn wèi kě qì shān wáng。

赠石先生

陈师道

多方作计老如期,百疾交攻遽得衰。duō fāng zuò jì lǎo rú qī,bǎi jí jiāo gōng jù dé shuāi。
晚有胜缘逢异士,生须快意阙前知。wǎn yǒu shèng yuán féng yì shì,shēng xū kuài yì quē qián zhī。
迫人鬓颔纷纷白,临事回迂种种迟。pò rén bìn hàn fēn fēn bái,lín shì huí yū zhǒng zhǒng chí。
分我刀圭容不死,他年鹤驭得追随。fēn wǒ dāo guī róng bù sǐ,tā nián hè yù dé zhuī suí。

送晁无咎出守蒲中

陈师道

一麾出守自多奇,四十专城古亦稀。yī huī chū shǒu zì duō qí,sì shí zhuān chéng gǔ yì xī。
解榻坐谈无我辈,铺筵踏舞欠崔徽。jiě tà zuò tán wú wǒ bèi,pù yán tà wǔ qiàn cuī huī。
的桃作剧聊同俗,遇事当前莫后几。de táo zuò jù liáo tóng sú,yù shì dāng qián mò hòu jǐ。
圣世急才常患少,栈羊酾酒待公归。shèng shì jí cái cháng huàn shǎo,zhàn yáng shāi jiǔ dài gōng guī。

送王定国通判河南

陈师道

孤身十载客都城,白社双林讳姓名。gū shēn shí zài kè dōu chéng,bái shè shuāng lín huì xìng míng。
授馆不为他日计,解衣真出故人情。shòu guǎn bù wèi tā rì jì,jiě yī zhēn chū gù rén qíng。
翘材必定延枚叟,宣室终须记贾生。qiào cái bì dìng yán méi sǒu,xuān shì zhōng xū jì jiǎ shēng。
万里归来发如漆,了知句画更新清。wàn lǐ guī lái fā rú qī,le zhī jù huà gèng xīn qīng。

寄子开

陈师道

致君意气日方中,许国精诚月贯虹。zhì jūn yì qì rì fāng zhōng,xǔ guó jīng chéng yuè guàn hóng。
一代英豪出门第,当时毁誉岂穷通。yī dài yīng háo chū mén dì,dāng shí huǐ yù qǐ qióng tōng。
风流身致羲黄上,日夜心随汴洛东。fēng liú shēn zhì xī huáng shàng,rì yè xīn suí biàn luò dōng。
从使少年轻我辈,只留颜面对吾公。cóng shǐ shǎo nián qīng wǒ bèi,zhǐ liú yán miàn duì wú gōng。

题王平甫帖

陈师道

早闻英气擅家声,晚得诸郎识老成。zǎo wén yīng qì shàn jiā shēng,wǎn dé zhū láng shí lǎo chéng。
可恨治朝无此老,却嫌晚进不同生。kě hèn zhì cháo wú cǐ lǎo,què xián wǎn jìn bù tóng shēng。
足知落笔千言疾,尚想挥毫一坐倾。zú zhī luò bǐ qiān yán jí,shàng xiǎng huī háo yī zuò qīng。
未信哲人穷五字,二难还复以诗鸣。wèi xìn zhé rén qióng wǔ zì,èr nán hái fù yǐ shī míng。