古诗词

石氏画苑

陈师道

卒行无好步,事忙不草书。zú xíng wú hǎo bù,shì máng bù cǎo shū。
能事不促迫,快手多粗疏。néng shì bù cù pò,kuài shǒu duō cū shū。
君看荷苇槲叶扇,崔家仲叔三人俱。jūn kàn hé wěi hú yè shàn,cuī jiā zhòng shū sān rén jù。
扫除事物费岁月,收定神气忘形躯。sǎo chú shì wù fèi suì yuè,shōu dìng shén qì wàng xíng qū。
恍然有得夺天巧,衰颜生态能相如。huǎng rán yǒu dé duó tiān qiǎo,shuāi yán shēng tài néng xiāng rú。
市师信手无赢馀,一日画出东封图。shì shī xìn shǒu wú yíng yú,yī rì huà chū dōng fēng tú。
眼前百口怪神速,背后千指争邪?。yǎn qián bǎi kǒu guài shén sù,bèi hòu qiān zhǐ zhēng xié。
君家画苑倾东都,锦囊玉轴行盈车。jūn jiā huà yuàn qīng dōng dōu,jǐn náng yù zhóu xíng yíng chē。
补完破碎收亡逋,欲得不计有与无。bǔ wán pò suì shōu wáng bū,yù dé bù jì yǒu yǔ wú。
问君此病何当祛,君言无事聊自娱。wèn jūn cǐ bìng hé dāng qū,jūn yán wú shì liáo zì yú。
世间何事非迷途,挟策未必贤樗蒲。shì jiān hé shì fēi mí tú,xié cè wèi bì xián chū pú。
苑中最爱文与苏,情亲不独生同闾。yuàn zhōng zuì ài wén yǔ sū,qíng qīn bù dú shēng tóng lǘ。
自谓知子谁如余,叔也不痴回不愚。zì wèi zhī zi shuí rú yú,shū yě bù chī huí bù yú。
怜君用意常勤劬,挥毫洒墨填空虚。lián jūn yòng yì cháng qín qú,huī háo sǎ mò tián kōng xū。
风梢雨叶出新意,老树僵立何年枯。fēng shāo yǔ yè chū xīn yì,lǎo shù jiāng lì hé nián kū。
我生百事不留意,外物不足烦驱除。wǒ shēng bǎi shì bù liú yì,wài wù bù zú fán qū chú。
翰墨才能记名字,模临写貌无工夫。hàn mò cái néng jì míng zì,mó lín xiě mào wú gōng fū。
见溺不救危不扶,独无一物充庖厨。jiàn nì bù jiù wēi bù fú,dú wú yī wù chōng páo chú。
看君发漆颜丹朱,意气健如生马驹。kàn jūn fā qī yán dān zhū,yì qì jiàn rú shēng mǎ jū。
逢人不信六十馀,郁然一茎无白须。féng rén bù xìn liù shí yú,yù rán yī jīng wú bái xū。
吕翁落寞起钓屠,南山四老东宫须。lǚ wēng luò mò qǐ diào tú,nán shān sì lǎo dōng gōng xū。
人生晚达有如此,应笑虞翻早著书。rén shēng wǎn dá yǒu rú cǐ,yīng xiào yú fān zǎo zhù shū。
陈师道

陈师道

陈师道(1053~1102)北宋官员、诗人。字履常,一字无己,号后山居士,汉族,彭城(今江苏徐州)人。元祐初苏轼等荐其文行,起为徐州教授,历仕太学博士、颖州教授、秘书省正字。一生安贫乐道,闭门苦吟,有“闭门觅句陈无己”之称。陈师道为苏门六君子之一,江西诗派重要作家。亦能词,其词风格与诗相近,以拗峭惊警见长。但其诗、词存在着内容狭窄、词意艰涩之病。著有《后山先生集》,词有《后山词》。 陈师道的作品>>

猜您喜欢

送姚先生归宜山三首

陈师道

宇定心清面发丹,下床投杖觉轻安。yǔ dìng xīn qīng miàn fā dān,xià chuáng tóu zhàng jué qīng ān。
此身已许壶丘子,他日争寻靖长官。cǐ shēn yǐ xǔ hú qiū zi,tā rì zhēng xún jìng zhǎng guān。

和黄充

陈师道

右坊左里远相求,东度南登称意游。yòu fāng zuǒ lǐ yuǎn xiāng qiú,dōng dù nán dēng chēng yì yóu。
已著连峰妨目极,不应疾雨使心休。yǐ zhù lián fēng fáng mù jí,bù yīng jí yǔ shǐ xīn xiū。

和黄充

陈师道

诸郎联璧万人看,新有诗声伯仲间。zhū láng lián bì wàn rén kàn,xīn yǒu shī shēng bó zhòng jiān。
作意登临还得句,此生宁复要长闲。zuò yì dēng lín hái dé jù,cǐ shēng níng fù yào zhǎng xián。

和黄充

陈师道

剩欲登临强作欢,衣冠未动意先阑。shèng yù dēng lín qiáng zuò huān,yī guān wèi dòng yì xiān lán。
从今泉石非吾事,只借君诗细细看。cóng jīn quán shí fēi wú shì,zhǐ jiè jūn shī xì xì kàn。

盘马山

陈师道

耕桑战伐饱曾经,庙毁村荒不乞灵。gēng sāng zhàn fá bǎo céng jīng,miào huǐ cūn huāng bù qǐ líng。
尚有君王盘马迹,至今草木不能青。shàng yǒu jūn wáng pán mǎ jì,zhì jīn cǎo mù bù néng qīng。

从寇生求茶库纸

陈师道

南朝官纸女儿肤,玉版云英比不如。nán cháo guān zhǐ nǚ ér fū,yù bǎn yún yīng bǐ bù rú。
乞与此翁元不称,他年留待大苏书。qǐ yǔ cǐ wēng yuán bù chēng,tā nián liú dài dà sū shū。

黄楼

陈师道

楼上当当彻夜声,与人何事有枯荣。lóu shàng dāng dāng chè yè shēng,yǔ rén hé shì yǒu kū róng。
已传纸贵咸阳市,更恐书留后世名。yǐ chuán zhǐ guì xián yáng shì,gèng kǒng shū liú hòu shì míng。

酬颜生惠茶库纸

陈师道

破卵剥膜肌理滑,削玉作版光气熏。pò luǎn bō mó jī lǐ huá,xuē yù zuò bǎn guāng qì xūn。
老子尚堪哦七字,阿买颇能书八分。lǎo zi shàng kān ó qī zì,ā mǎi pǒ néng shū bā fēn。

绝句

陈师道

云海冥冥日向西,春风欲动意犹微。yún hǎi míng míng rì xiàng xī,chūn fēng yù dòng yì yóu wēi。
无端一棹归舟疾,惊起鸳鸯相背飞。wú duān yī zhào guī zhōu jí,jīng qǐ yuān yāng xiāng bèi fēi。

酬王立之二首

陈师道

顿有亭前玉色梅,情知不肯破寒开。dùn yǒu tíng qián yù sè méi,qíng zhī bù kěn pò hán kāi。
似怜憔悴两公客,独倚东风遣信来。shì lián qiáo cuì liǎng gōng kè,dú yǐ dōng fēng qiǎn xìn lái。

酬王立之二首

陈师道

重梅双杏巧相将,不为游人只自芳。zhòng méi shuāng xìng qiǎo xiāng jiāng,bù wèi yóu rén zhǐ zì fāng。
应怪诗翁非老手,相逢不作旧时香。yīng guài shī wēng fēi lǎo shǒu,xiāng féng bù zuò jiù shí xiāng。

赠吴氏兄弟三首

陈师道

一长未可众人师,万里元随八马蹄。yī zhǎng wèi kě zhòng rén shī,wàn lǐ yuán suí bā mǎ tí。
不解征西说子弟,却怜野鹜厌家鸡。bù jiě zhēng xī shuō zi dì,què lián yě wù yàn jiā jī。

赠吴氏兄弟三首

陈师道

才随年尽不重奇,每愧诸郎索近诗。cái suí nián jǐn bù zhòng qí,měi kuì zhū láng suǒ jìn shī。
旋作七言供一笑,自痴那得使人痴。xuán zuò qī yán gōng yī xiào,zì chī nà dé shǐ rén chī。

赠吴氏兄弟三首

陈师道

得失媸妍只自知,略容千载有心期。dé shī chī yán zhǐ zì zhī,lüè róng qiān zài yǒu xīn qī。
恨君不识金华伯,何处如今更有诗。hèn jūn bù shí jīn huá bó,hé chù rú jīn gèng yǒu shī。

和李文叔退朝

陈师道

朝流骇汗蒸双猊,风卷屯云散万蹄。cháo liú hài hàn zhēng shuāng ní,fēng juǎn tún yún sàn wàn tí。
任使轻衫污娇色,可令纤手洗春泥。rèn shǐ qīng shān wū jiāo sè,kě lìng xiān shǒu xǐ chūn ní。