古诗词

离真州

张舜民

日日北风吹上水,年年客思搅新秋。rì rì běi fēng chuī shàng shuǐ,nián nián kè sī jiǎo xīn qiū。
山长水远连三楚,物态人情又一州。shān zhǎng shuǐ yuǎn lián sān chǔ,wù tài rén qíng yòu yī zhōu。
隔岸晚峰如见揖,并船孤鹜似相留。gé àn wǎn fēng rú jiàn yī,bìng chuán gū wù shì xiāng liú。
因知景略非前达,身后犹须具十牛。yīn zhī jǐng lüè fēi qián dá,shēn hòu yóu xū jù shí niú。
张舜民

张舜民

张舜民 生卒年不详,北宋文学家、画家。字芸叟,自号浮休居士,又号矴斋。邠州(今陕西彬县)人。诗人陈师道之姊夫。英宗治平二年(1065)进士,为襄乐令。元丰中,环庆帅高遵裕辟掌机密文字。元祐初做过监察御史。为人刚直敢言。徽宗时升任右谏议大夫,任职七天,言事达60章,不久以龙图阁待制知定州。后又改知同州。曾因元祐党争事,牵连治罪,被贬为楚州团练副使,商州安置。后又出任过集贤殿修撰。 张舜民的作品>>

猜您喜欢

柳花

张舜民

随风坠露事轻儇,巧占人间欲夏天。suí fēng zhuì lù shì qīng xuān,qiǎo zhàn rén jiān yù xià tiān。
只恐障空飞似雪,从教糁径白于绵。zhǐ kǒng zhàng kōng fēi shì xuě,cóng jiào sǎn jìng bái yú mián。
未央宫暖粘歌袖,扬子江清恼客船。wèi yāng gōng nuǎn zhān gē xiù,yáng zi jiāng qīng nǎo kè chuán。
老去强看愁底事,昏花满眼意茫然。lǎo qù qiáng kàn chóu dǐ shì,hūn huā mǎn yǎn yì máng rán。

送庞舅大夫

张舜民

外家门馆未应疏,舅氏多能作大夫。wài jiā mén guǎn wèi yīng shū,jiù shì duō néng zuò dà fū。
才命淹回犹半刺,舟船缭绕向三吴。cái mìng yān huí yóu bàn cì,zhōu chuán liáo rào xiàng sān wú。
兴公自有游山赋,郑老宁无过海图。xīng gōng zì yǒu yóu shān fù,zhèng lǎo níng wú guò hǎi tú。
去国长年宜自爱,不须频叩步兵厨。qù guó zhǎng nián yí zì ài,bù xū pín kòu bù bīng chú。

送叶公义叟求宫祠归吴下

张舜民

把还使节请祠真,便作吴江渐退身。bǎ hái shǐ jié qǐng cí zhēn,biàn zuò wú jiāng jiàn tuì shēn。
凭轼几州沾惠爱,归装一味是清贫。píng shì jǐ zhōu zhān huì ài,guī zhuāng yī wèi shì qīng pín。
相思欲控琴高鲤,卜宅须邀李子邻。xiāng sī yù kòng qín gāo lǐ,bo zhái xū yāo lǐ zi lín。
不是荐章论再起,朝廷自重老成人。bù shì jiàn zhāng lùn zài qǐ,cháo tíng zì zhòng lǎo chéng rén。

题王侍禁壁

张舜民

怪底临江有竹篱,便将江水当为池。guài dǐ lín jiāng yǒu zhú lí,biàn jiāng jiāng shuǐ dāng wèi chí。
心随鸥鸟沈浮去,眼看风波起灭时。xīn suí ōu niǎo shěn fú qù,yǎn kàn fēng bō qǐ miè shí。
我有碇斋新作记,人传画舫旧题诗。wǒ yǒu dìng zhāi xīn zuò jì,rén chuán huà fǎng jiù tí shī。
君恩几许生归北,与我闲人把钓丝。jūn ēn jǐ xǔ shēng guī běi,yǔ wǒ xián rén bǎ diào sī。

焦君以锦鸡为赠文彩可爱性复驯狎终日为家猫所困因遂挈还仍嗣短句

张舜民

鲁恭感物性能驯,因把华虫赠里仁。lǔ gōng gǎn wù xìng néng xùn,yīn bǎ huá chóng zèng lǐ rén。
虽有文章堪悦目,却无言语解谋身。suī yǒu wén zhāng kān yuè mù,què wú yán yǔ jiě móu shēn。
只愁猫犬常窥汝,胡不山林远避人。zhǐ chóu māo quǎn cháng kuī rǔ,hú bù shān lín yuǎn bì rén。
好在旧笼还旧主,便当归放涧之滨。hǎo zài jiù lóng hái jiù zhǔ,biàn dāng guī fàng jiàn zhī bīn。

东湖春日

张舜民

湖外红花间白花,湖边游女驻香车。hú wài hóng huā jiān bái huā,hú biān yóu nǚ zhù xiāng chē。
秋千对起花阴乱,蹴鞠孤高柳带斜。qiū qiān duì qǐ huā yīn luàn,cù jū gū gāo liǔ dài xié。
无数小鱼真得所,一双新燕宿谁家。wú shù xiǎo yú zhēn dé suǒ,yī shuāng xīn yàn sù shuí jiā。
故园风景还如此,极目飞魂逐暮鸦。gù yuán fēng jǐng hái rú cǐ,jí mù fēi hún zhú mù yā。

所寓开利寺小池有四色莲花青黄白红红者千叶皆北土所未见者也惜其遐陬有此异卉

张舜民

深山草木自幽奇,四色荷花世所稀。shēn shān cǎo mù zì yōu qí,sì sè hé huā shì suǒ xī。
孤独园中瞻佛眼,凝祥池上捧天衣。gū dú yuán zhōng zhān fú yǎn,níng xiáng chí shàng pěng tiān yī。
白公没后禅林在,王俭归来幕府非。bái gōng méi hòu chán lín zài,wáng jiǎn guī lái mù fǔ fēi。
水冷风高人不到,却怜鸥鸟日相依。shuǐ lěng fēng gāo rén bù dào,què lián ōu niǎo rì xiāng yī。

王氏松斋诗

张舜民

人传半隐在龙门,天启松斋遇远孙。rén chuán bàn yǐn zài lóng mén,tiān qǐ sōng zhāi yù yuǎn sūn。
水石蔽亏包废寺,版图磨灭指邻村。shuǐ shí bì kuī bāo fèi sì,bǎn tú mó miè zhǐ lín cūn。
如将绿野还裴度,不见潜溪付李藩。rú jiāng lǜ yě hái péi dù,bù jiàn qián xī fù lǐ fān。
壁土未干三易主,洛阳城里有名园。bì tǔ wèi gàn sān yì zhǔ,luò yáng chéng lǐ yǒu míng yuán。

题融师松斋

张舜民

未解子荆流可枕,冷笑陶令琴无弦。wèi jiě zi jīng liú kě zhěn,lěng xiào táo lìng qín wú xián。
临流有耳安用洗,续弦得胶还自煎。lín liú yǒu ěr ān yòng xǐ,xù xián dé jiāo hái zì jiān。
不禁巢边黄口闹,不作竿上鲇鱼缘。bù jìn cháo biān huáng kǒu nào,bù zuò gān shàng nián yú yuán。
但欲移床倚西壁,共师饱听松风眠。dàn yù yí chuáng yǐ xī bì,gòng shī bǎo tīng sōng fēng mián。

邻居张民师友孝斋

张舜民

岁晚何人念孔怀,北斋风景似南斋。suì wǎn hé rén niàn kǒng huái,běi zhāi fēng jǐng shì nán zhāi。
夜寒几借阳城被,归兴徒穿杜子鞋。yè hán jǐ jiè yáng chéng bèi,guī xīng tú chuān dù zi xié。
乌鸟争巢时坠屋,丛萱得雨乱侵阶。wū niǎo zhēng cháo shí zhuì wū,cóng xuān dé yǔ luàn qīn jiē。
闭门朗讽闲居赋,一任红尘涨六街。bì mén lǎng fěng xián jū fù,yī rèn hóng chén zhǎng liù jiē。

妙莲阁

张舜民

休论雪窦与云峰,且看天台剑戟丛。xiū lùn xuě dòu yǔ yún fēng,qiě kàn tiān tái jiàn jǐ cóng。
万水千山来阁上,一花六叶现池中。wàn shuǐ qiān shān lái gé shàng,yī huā liù yè xiàn chí zhōng。
谁将色界填空界,不离香风席祖风。shuí jiāng sè jiè tián kōng jiè,bù lí xiāng fēng xí zǔ fēng。
有底妙莲谈不尽,却成赋笔与兴翁。yǒu dǐ miào lián tán bù jǐn,què chéng fù bǐ yǔ xīng wēng。

丛台

张舜民

荆棘芃芃百尺堆,路人云此是丛台。jīng jí péng péng bǎi chǐ duī,lù rén yún cǐ shì cóng tái。
雨中漳浦明还灭,门外青山去又来。yǔ zhōng zhāng pǔ míng hái miè,mén wài qīng shān qù yòu lái。
歌啸且从今日乐,是非谁管后人哀。gē xiào qiě cóng jīn rì lè,shì fēi shuí guǎn hòu rén āi。
靓妆袨服寻为土,不似昆明堑劫灰。jìng zhuāng xuàn fú xún wèi tǔ,bù shì kūn míng qiàn jié huī。

孙贲知衢州去疑冢以其所得双石作堂乞诗

张舜民

芝兰虽好忌当门,何况庭前恶土墩。zhī lán suī hǎo jì dāng mén,hé kuàng tíng qián è tǔ dūn。
畚锸才兴双剑出,狐狸尽去老松蹲。běn chā cái xīng shuāng jiàn chū,hú lí jǐn qù lǎo sōng dūn。
百年守冢真堪笑,一日开轩亦可尊。bǎi nián shǒu zhǒng zhēn kān xiào,yī rì kāi xuān yì kě zūn。
安得掷从天外去,成都石笋至今存。ān dé zhì cóng tiān wài qù,chéng dōu shí sǔn zhì jīn cún。

送比部孙郎中将漕二浙

张舜民

前朝使节拥朱轩,乃是君家小状元。qián cháo shǐ jié yōng zhū xuān,nǎi shì jūn jiā xiǎo zhuàng yuán。
不独官资如令祖,更将学术付贤孙。bù dú guān zī rú lìng zǔ,gèng jiāng xué shù fù xián sūn。
上供旋捣新禾米,行部时惊旧水痕。shàng gōng xuán dǎo xīn hé mǐ,xíng bù shí jīng jiù shuǐ hén。
游遍天台便归好,乔松翠竹满青门。yóu biàn tiān tái biàn guī hǎo,qiáo sōng cuì zhú mǎn qīng mén。

送郑平叔司勋之陕二首

张舜民

忆昔垂髫里闬间,披云常睹一峰巑。yì xī chuí tiáo lǐ hàn jiān,pī yún cháng dǔ yī fēng cuán。
青衫白发经忧患,珥笔含香最岁寒。qīng shān bái fā jīng yōu huàn,ěr bǐ hán xiāng zuì suì hán。
梦寐依稀留北省,家山迤逦近长安。mèng mèi yī xī liú běi shěng,jiā shān yí lǐ jìn zhǎng ān。
下车已接樱桃会,走马西归趁一盘。xià chē yǐ jiē yīng táo huì,zǒu mǎ xī guī chèn yī pán。
1961234567»