古诗词

度秦岭

张舜民

狗日去中山,春尽抵冯翊。gǒu rì qù zhōng shān,chūn jǐn dǐ féng yì。
闰晦适石城,发轸蒙再谪。rùn huì shì shí chéng,fā zhěn méng zài zhé。
有侄佐晋阴,所幸在肘腋。yǒu zhí zuǒ jìn yīn,suǒ xìng zài zhǒu yè。
儿女本天爱,未免各分北。ér nǚ běn tiān ài,wèi miǎn gè fēn běi。
同行五六口,出关已登陟。tóng xíng wǔ liù kǒu,chū guān yǐ dēng zhì。
舍去两京道,右手入大谷。shě qù liǎng jīng dào,yòu shǒu rù dà gǔ。
入谷路崎岖,少前屡颠踬。rù gǔ lù qí qū,shǎo qián lǚ diān zhì。
秦岭生所闻,今日乃相识。qín lǐng shēng suǒ wén,jīn rì nǎi xiāng shí。
一舍蹑其跌,两舍跨其脊。yī shě niè qí diē,liǎng shě kuà qí jí。
东井闻水声,南箕观簸析。dōng jǐng wén shuǐ shēng,nán jī guān bǒ xī。
西历华山小,北瞰黄河赤。xī lì huá shān xiǎo,běi kàn huáng hé chì。
大荔信毫末,中条真拳石。dà lì xìn háo mò,zhōng tiáo zhēn quán shí。
终夜听猿啼,白昼履虎迹。zhōng yè tīng yuán tí,bái zhòu lǚ hǔ jì。
俯仰天地间,浩然为一色。fǔ yǎng tiān dì jiān,hào rán wèi yī sè。
是时甫中元,寒冻地欲坼。shì shí fǔ zhōng yuán,hán dòng dì yù chè。
婢仆急榆火,腹背互熏炙。bì pū jí yú huǒ,fù bèi hù xūn zhì。
辗转竟号呼,良久各苏息。niǎn zhuǎn jìng hào hū,liáng jiǔ gè sū xī。
其南差沵迤,稍降已温液。qí nán chà mǐ yí,shāo jiàng yǐ wēn yè。
及至洛水滨,挥汗复畴昔。jí zhì luò shuǐ bīn,huī hàn fù chóu xī。
乃知高卑殊,能使气令易。nǎi zhī gāo bēi shū,néng shǐ qì lìng yì。
商于固善地,又且近乡国。shāng yú gù shàn dì,yòu qiě jìn xiāng guó。
感涕荷君恩,死生宁有极。gǎn tì hé jūn ēn,sǐ shēng níng yǒu jí。
凡人历艰险,乃心方惊策。fán rén lì jiān xiǎn,nǎi xīn fāng jīng cè。
常使处燕安,政如怀鸩毒。cháng shǐ chù yàn ān,zhèng rú huái zhèn dú。
所以古先人,平居犹运甓。suǒ yǐ gǔ xiān rén,píng jū yóu yùn pì。
张舜民

张舜民

张舜民 生卒年不详,北宋文学家、画家。字芸叟,自号浮休居士,又号矴斋。邠州(今陕西彬县)人。诗人陈师道之姊夫。英宗治平二年(1065)进士,为襄乐令。元丰中,环庆帅高遵裕辟掌机密文字。元祐初做过监察御史。为人刚直敢言。徽宗时升任右谏议大夫,任职七天,言事达60章,不久以龙图阁待制知定州。后又改知同州。曾因元祐党争事,牵连治罪,被贬为楚州团练副使,商州安置。后又出任过集贤殿修撰。 张舜民的作品>>

猜您喜欢

和吕与叔观耤田三绝

张舜民

城中车马已諠諠,竹下高人尚晏眠。chéng zhōng chē mǎ yǐ xuān xuān,zhú xià gāo rén shàng yàn mián。
倚道公门少还往,可能时到野塘前。yǐ dào gōng mén shǎo hái wǎng,kě néng shí dào yě táng qián。

燕山闻杜鹃

张舜民

晓色千峰杳未分,声声哀怨出云根。xiǎo sè qiān fēng yǎo wèi fēn,shēng shēng āi yuàn chū yún gēn。
举头忽见思乡岭,何不他时别处闻。jǔ tóu hū jiàn sī xiāng lǐng,hé bù tā shí bié chù wén。

圆觉院闻杜鹃

张舜民

秦川渺渺楚天长,血色山花哭断肠。qín chuān miǎo miǎo chǔ tiān zhǎng,xuè sè shān huā kū duàn cháng。
谢汝殷勤苦相劝,如今倦客已还乡。xiè rǔ yīn qín kǔ xiāng quàn,rú jīn juàn kè yǐ hái xiāng。

跋范宽小景

张舜民

对镜传神了不殊,岘山黄落数峰孤。duì jìng chuán shén le bù shū,xiàn shān huáng luò shù fēng gū。
既能咫尺成千里,何必吾家十幅图。jì néng zhǐ chǐ chéng qiān lǐ,hé bì wú jiā shí fú tú。

哀王荆公

张舜民

门前无爵罢张罗,玄酒生刍亦不多。mén qián wú jué bà zhāng luó,xuán jiǔ shēng chú yì bù duō。
恸哭一声唯有弟,故时宾客合如何。tòng kū yī shēng wéi yǒu dì,gù shí bīn kè hé rú hé。

哀王荆公

张舜民

乡闾匍匐苟相哀,得路青云更肯来。xiāng lǘ pú fú gǒu xiāng āi,dé lù qīng yún gèng kěn lái。
若使风光解流转,莫将桃李等闲栽。ruò shǐ fēng guāng jiě liú zhuǎn,mò jiāng táo lǐ děng xián zāi。

哀王荆公

张舜民

去来夫子本无情,奇字新经志不成。qù lái fū zi běn wú qíng,qí zì xīn jīng zhì bù chéng。
今日江湖从学者,人人讳道是门生。jīn rì jiāng hú cóng xué zhě,rén rén huì dào shì mén shēng。

哀王荆公

张舜民

江水悠悠去不还,长悲事业典刑间。jiāng shuǐ yōu yōu qù bù hái,zhǎng bēi shì yè diǎn xíng jiān。
浮云却是坚牢物,千古依栖在蒋山。fú yún què shì jiān láo wù,qiān gǔ yī qī zài jiǎng shān。

题赵大年小景

张舜民

生长深宫不识山,骚人一见便开颜。shēng zhǎng shēn gōng bù shí shān,sāo rén yī jiàn biàn kāi yán。
分明记得经行处,青草湖边第几湾。fēn míng jì dé jīng xíng chù,qīng cǎo hú biān dì jǐ wān。

哀虢县令犹子箅

张舜民

种瓜再摘觉瓜稀,不为衰年骨肉离。zhǒng guā zài zhāi jué guā xī,bù wèi shuāi nián gǔ ròu lí。
何事一哀还不哭,老人相别不多时。hé shì yī āi hái bù kū,lǎo rén xiāng bié bù duō shí。

哀虢县令犹子箅

张舜民

艰生数寸得能孤,满望亭亭百尺馀。jiān shēng shù cùn dé néng gū,mǎn wàng tíng tíng bǎi chǐ yú。
霜雪未零摧折去,不材何用腹心枯。shuāng xuě wèi líng cuī zhé qù,bù cái hé yòng fù xīn kū。

题赵大年奉议小景

张舜民

渭曲山阴到者稀,浮休一见便开眉。wèi qū shān yīn dào zhě xī,fú xiū yī jiàn biàn kāi méi。
客来不必多嗟赏,自古词人是画师。kè lái bù bì duō jiē shǎng,zì gǔ cí rén shì huà shī。

自题画扇

张舜民

忽忽南迁不记年,二妃祠外橘洲前。hū hū nán qiān bù jì nián,èr fēi cí wài jú zhōu qián。
眼昏笔战谁能画,无奈霜纨似月圆。yǎn hūn bǐ zhàn shuí néng huà,wú nài shuāng wán shì yuè yuán。

题薛判官秋溪烟竹

张舜民

深墨画竹竹明白,淡墨画竹竹带烟。shēn mò huà zhú zhú míng bái,dàn mò huà zhú zhú dài yān。
高堂忽尔开数幅,半隐半见如自然。gāo táng hū ěr kāi shù fú,bàn yǐn bàn jiàn rú zì rán。

西征回途中二绝

张舜民

灵州城下千株柳,总被官军斫作薪。líng zhōu chéng xià qiān zhū liǔ,zǒng bèi guān jūn zhuó zuò xīn。
他日玉关归去路,将何攀折赠行人。tā rì yù guān guī qù lù,jiāng hé pān zhé zèng xíng rén。