古诗词

嘉定甲戌孟秋二十有七日起居舍人兼直学士院真德秀上殿直前奏边事不顾忌讳一疏万言援引古今铺陈方略忠谊感激辞章浩瀚诚有补于国家天台戴复古获见此疏伏读再三窃有所感敬效白乐天体以纪其事录于野史

戴复古

禁城鸡唱金门开,起居舍人携疏来。jìn chéng jī chàng jīn mén kāi,qǐ jū shě rén xié shū lái。
榻前一奏一万字,历历写出忠义怀。tà qián yī zòu yī wàn zì,lì lì xiě chū zhōng yì huái。
顿首惶恐臣昧死,越录敢言天下事。dùn shǒu huáng kǒng chén mèi sǐ,yuè lù gǎn yán tiān xià shì。
百年河洛行胡朔,恨满东南天一角。bǎi nián hé luò xíng hú shuò,hèn mǎn dōng nán tiān yī jiǎo。
夷甫诸人责未酬,志士愁眠剑锋落。yí fǔ zhū rén zé wèi chóu,zhì shì chóu mián jiàn fēng luò。
天意未回事难举,乡来一试成千误。tiān yì wèi huí shì nán jǔ,xiāng lái yī shì chéng qiān wù。
犬羊频岁自相屠,盛衰大抵由天数。quǎn yáng pín suì zì xiāng tú,shèng shuāi dà dǐ yóu tiān shù。
昨臣衔命出疆时,自期有去必无归。zuó chén xián mìng chū jiāng shí,zì qī yǒu qù bì wú guī。
屈膝穹庐当愤死,天相孤忠半道回。qū xī qióng lú dāng fèn sǐ,tiān xiāng gū zhōng bàn dào huí。
金山之下长江水,击楫中流书壮志。jīn shān zhī xià zhǎng jiāng shuǐ,jī jí zhōng liú shū zhuàng zhì。
东风吹上妙高台,略望江淮见形势。dōng fēng chuī shàng miào gāo tái,lüè wàng jiāng huái jiàn xíng shì。
形势从来只如此,几年待得天时至。xíng shì cóng lái zhǐ rú cǐ,jǐ nián dài dé tiān shí zhì。
朝廷为计保万全,往往忘却前朝耻。cháo tíng wèi jì bǎo wàn quán,wǎng wǎng wàng què qián cháo chǐ。
臣今未暇论规恢,胡虏已亡何虑哉。chén jīn wèi xiá lùn guī huī,hú lǔ yǐ wáng hé lǜ zāi。
中原旷地无人管,政恐英雄生草莱。zhōng yuán kuàng dì wú rén guǎn,zhèng kǒng yīng xióng shēng cǎo lái。
北方苦饥民骨立,万一东来窃吾粟。běi fāng kǔ jī mín gǔ lì,wàn yī dōng lái qiè wú sù。
边头诸州无铁壁,借问谁能备仓卒。biān tóu zhū zhōu wú tiě bì,jiè wèn shuí néng bèi cāng zú。
请朝廷,厉精兵,择良将。qǐng cháo tíng,lì jīng bīng,zé liáng jiāng。
办多多,策上上。bàn duō duō,cè shàng shàng。
更选人材,老练通达。gèng xuǎn rén cái,lǎo liàn tōng dá。
分守要冲,讲明方略。fēn shǒu yào chōng,jiǎng míng fāng lüè。
一贤可作万里城,一人可当百万兵。yī xián kě zuò wàn lǐ chéng,yī rén kě dāng bǎi wàn bīng。
坐令国势九鼎重,所赖君心一点明。zuò lìng guó shì jiǔ dǐng zhòng,suǒ lài jūn xīn yī diǎn míng。
长笺奏彻龙颜悦,继言臣愚进此说。zhǎng jiān zòu chè lóng yán yuè,jì yán chén yú jìn cǐ shuō。
言虽甚鄙用甚切,宸断必行天下福,勿谓儒生论迂阔。yán suī shén bǐ yòng shén qiè,chén duàn bì xíng tiān xià fú,wù wèi rú shēng lùn yū kuò。
臣之肝胆与人别,读书岂为文章设。chén zhī gān dǎn yǔ rén bié,dú shū qǐ wèi wén zhāng shè。
王师若出定中原,玉堂敢草平羌策。wáng shī ruò chū dìng zhōng yuán,yù táng gǎn cǎo píng qiāng cè。
戴复古

戴复古

戴复古(1167—?))南宋著名江湖派诗人。字式之,常居南塘石屏山,故自号石屏、石屏樵隐。天台黄岩(今属浙江台州)人。一生不仕,浪游江湖,后归家隐居,卒年八十余。曾从陆游学诗,作品受晚唐诗风影响,兼具江西诗派风格。部分作品抒发爱国思想,反映人民疾苦,具有现实意义。 戴复古的作品>>

猜您喜欢

侄孙子渊新居落成二首

戴复古

一区扬子宅,中有读书堂。yī qū yáng zi zhái,zhōng yǒu dú shū táng。
早觉儒风好,兼看野趣长。zǎo jué rú fēng hǎo,jiān kàn yě qù zhǎng。
籓篱带花竹,里巷接农桑。fān lí dài huā zhú,lǐ xiàng jiē nóng sāng。
安得茅三架,为邻住汝傍。ān dé máo sān jià,wèi lín zhù rǔ bàng。

侄孙景文多女贺其得雄

戴复古

阴极一阳转,君家气数回。yīn jí yī yáng zhuǎn,jūn jiā qì shù huí。
试看庭竹上,新有凤雏来。shì kàn tíng zhú shàng,xīn yǒu fèng chú lái。
端的传书种,分明是福胎。duān de chuán shū zhǒng,fēn míng shì fú tāi。
三朝食牛气,端不类婴孩。sān cháo shí niú qì,duān bù lèi yīng hái。

寄山台赵庶可二首

戴复古

天族文章士,会稽山水州。tiān zú wén zhāng shì,huì jī shān shuǐ zhōu。
地灵钟秀异,人物信风流。dì líng zhōng xiù yì,rén wù xìn fēng liú。
要自用卿法,如何与妇谋。yào zì yòng qīng fǎ,rú hé yǔ fù móu。
功名须早计,莫为海云留。gōng míng xū zǎo jì,mò wèi hǎi yún liú。

寄山台赵庶可二首

戴复古

顷上山台谒,临行辱赠诗。qǐng shàng shān tái yè,lín xíng rǔ zèng shī。
相思寸心在,莫讶尺书迟。xiāng sī cùn xīn zài,mò yà chǐ shū chí。
好月登楼夜,清秋落木时。hǎo yuè dēng lóu yè,qīng qiū luò mù shí。
见君花萼集,梦到谢公池。jiàn jūn huā è jí,mèng dào xiè gōng chí。

屏上怀黄伯高兄弟

戴复古

扁舟到溪上,移杖即行吟。biǎn zhōu dào xī shàng,yí zhàng jí xíng yín。
问麦雨多少,探梅春浅深。wèn mài yǔ duō shǎo,tàn méi chūn qiǎn shēn。
古屏今日景,修竹旧时阴。gǔ píng jīn rì jǐng,xiū zhú jiù shí yīn。
畴昔同游者,遗踪何处寻。chóu xī tóng yóu zhě,yí zōng hé chù xún。

人不聊生梅柳早有春意

戴复古

岁歉家家窘,时危事事难。suì qiàn jiā jiā jiǒng,shí wēi shì shì nán。
出门如有碍,对酒亦无欢。chū mén rú yǒu ài,duì jiǔ yì wú huān。
杨柳含春思,梅花耐岁寒。yáng liǔ hán chūn sī,méi huā nài suì hán。
少须天意转,谷熟万民安。shǎo xū tiān yì zhuǎn,gǔ shú wàn mín ān。

壬寅岁旦景明子渊君玉携酒与诗为寿次韵

戴复古

舍我白瓷碗,把君金屈卮。shě wǒ bái cí wǎn,bǎ jūn jīn qū zhī。
判为元日醉,共赋早春诗。pàn wèi yuán rì zuì,gòng fù zǎo chūn shī。
冰泮鱼龙起,花开蜂蝶知。bīng pàn yú lóng qǐ,huā kāi fēng dié zhī。
为子扶病脚,赖有古藤枝。wèi zi fú bìng jiǎo,lài yǒu gǔ téng zhī。

嘉熙己亥大旱荒庚子夏麦熟

戴复古

四野萧条甚,百年无此荒。sì yě xiāo tiáo shén,bǎi nián wú cǐ huāng。
早禾遭夏旱,晚稻被虫伤。zǎo hé zāo xià hàn,wǎn dào bèi chóng shāng。
富室无储粟,农家已绝粮。fù shì wú chǔ sù,nóng jiā yǐ jué liáng。
逢人相告语,生理尚茫茫。féng rén xiāng gào yǔ,shēng lǐ shàng máng máng。

嘉熙己亥大旱荒庚子夏麦熟

戴复古

旱潦并为虐,三农哭岁饥。hàn lǎo bìng wèi nüè,sān nóng kū suì jī。
当秋谷价贵,出广米船稀。dāng qiū gǔ jià guì,chū guǎng mǐ chuán xī。
救死知吾拙,谋生恐计非。jiù sǐ zhī wú zhuō,móu shēng kǒng jì fēi。
固穷君子事,办采北山薇。gù qióng jūn zi shì,bàn cǎi běi shān wēi。

嘉熙己亥大旱荒庚子夏麦熟

戴复古

饿喙偏生事,空言不疗饥。è huì piān shēng shì,kōng yán bù liáo jī。
谁知岁丰歉,实系国安危。shuí zhī suì fēng qiàn,shí xì guó ān wēi。
世变到极处,人心无藉时。shì biàn dào jí chù,rén xīn wú jí shí。
客来谈盗贼,相对各愁眉。kè lái tán dào zéi,xiāng duì gè chóu méi。

嘉熙己亥大旱荒庚子夏麦熟

戴复古

琐琐饥年事,骎骎谷价高。suǒ suǒ jī nián shì,qīn qīn gǔ jià gāo。
人将委沟壑,谁肯发仓廒。rén jiāng wěi gōu hè,shuí kěn fā cāng áo。
涸沼鱼枯死,荒村犬饿号。hé zhǎo yú kū sǐ,huāng cūn quǎn è hào。
与人同一饱,安得米千艘。yǔ rén tóng yī bǎo,ān dé mǐ qiān sōu。

嘉熙己亥大旱荒庚子夏麦熟

戴复古

濒海数十里,饥民及万家。bīn hǎi shù shí lǐ,jī mín jí wàn jiā。
雨多忧坏麦,春好忍看花。yǔ duō yōu huài mài,chūn hǎo rěn kàn huā。
凿浅疏田水,占晴视晚霞。záo qiǎn shū tián shuǐ,zhàn qíng shì wǎn xiá。
老农如鬼瘦,不住作生涯。lǎo nóng rú guǐ shòu,bù zhù zuò shēng yá。

嘉熙己亥大旱荒庚子夏麦熟

戴复古

积雨喜新霁,山禽亦好音。jī yǔ xǐ xīn jì,shān qín yì hǎo yīn。
白云开旷野,红日照高林。bái yún kāi kuàng yě,hóng rì zhào gāo lín。
歉岁地惜宝,惠民天用心。qiàn suì dì xī bǎo,huì mín tiān yòng xīn。
君看大麦熟,颗颗是黄金。jūn kàn dà mài shú,kē kē shì huáng jīn。

花朝侄孙子固家小集

戴复古

今朝当社日,明日是花朝。jīn cháo dāng shè rì,míng rì shì huā cháo。
佳节唯宜饮,东池适见招。jiā jié wéi yí yǐn,dōng chí shì jiàn zhāo。
绿深杨柳重,红透海棠娇。lǜ shēn yáng liǔ zhòng,hóng tòu hǎi táng jiāo。
自笑鬓边雪,多年不肯消。zì xiào bìn biān xuě,duō nián bù kěn xiāo。

庚子荐饥

戴复古

正月彗星出,连年旱魃兴。zhèng yuè huì xīng chū,lián nián hàn bá xīng。
自应多变故,何可望丰登。zì yīng duō biàn gù,hé kě wàng fēng dēng。
孰有回天力,谁怀济世能。shú yǒu huí tiān lì,shuí huái jì shì néng。
嫠居不恤纬,忧国瘦崚嶒。lí jū bù xù wěi,yōu guó shòu léng céng。