古诗词

嘉定甲戌孟秋二十有七日起居舍人兼直学士院真德秀上殿直前奏边事不顾忌讳一疏万言援引古今铺陈方略忠谊感激辞章浩瀚诚有补于国家天台戴复古获见此疏伏读再三窃有所感敬效白乐天体以纪其事录于野史

戴复古

禁城鸡唱金门开,起居舍人携疏来。jìn chéng jī chàng jīn mén kāi,qǐ jū shě rén xié shū lái。
榻前一奏一万字,历历写出忠义怀。tà qián yī zòu yī wàn zì,lì lì xiě chū zhōng yì huái。
顿首惶恐臣昧死,越录敢言天下事。dùn shǒu huáng kǒng chén mèi sǐ,yuè lù gǎn yán tiān xià shì。
百年河洛行胡朔,恨满东南天一角。bǎi nián hé luò xíng hú shuò,hèn mǎn dōng nán tiān yī jiǎo。
夷甫诸人责未酬,志士愁眠剑锋落。yí fǔ zhū rén zé wèi chóu,zhì shì chóu mián jiàn fēng luò。
天意未回事难举,乡来一试成千误。tiān yì wèi huí shì nán jǔ,xiāng lái yī shì chéng qiān wù。
犬羊频岁自相屠,盛衰大抵由天数。quǎn yáng pín suì zì xiāng tú,shèng shuāi dà dǐ yóu tiān shù。
昨臣衔命出疆时,自期有去必无归。zuó chén xián mìng chū jiāng shí,zì qī yǒu qù bì wú guī。
屈膝穹庐当愤死,天相孤忠半道回。qū xī qióng lú dāng fèn sǐ,tiān xiāng gū zhōng bàn dào huí。
金山之下长江水,击楫中流书壮志。jīn shān zhī xià zhǎng jiāng shuǐ,jī jí zhōng liú shū zhuàng zhì。
东风吹上妙高台,略望江淮见形势。dōng fēng chuī shàng miào gāo tái,lüè wàng jiāng huái jiàn xíng shì。
形势从来只如此,几年待得天时至。xíng shì cóng lái zhǐ rú cǐ,jǐ nián dài dé tiān shí zhì。
朝廷为计保万全,往往忘却前朝耻。cháo tíng wèi jì bǎo wàn quán,wǎng wǎng wàng què qián cháo chǐ。
臣今未暇论规恢,胡虏已亡何虑哉。chén jīn wèi xiá lùn guī huī,hú lǔ yǐ wáng hé lǜ zāi。
中原旷地无人管,政恐英雄生草莱。zhōng yuán kuàng dì wú rén guǎn,zhèng kǒng yīng xióng shēng cǎo lái。
北方苦饥民骨立,万一东来窃吾粟。běi fāng kǔ jī mín gǔ lì,wàn yī dōng lái qiè wú sù。
边头诸州无铁壁,借问谁能备仓卒。biān tóu zhū zhōu wú tiě bì,jiè wèn shuí néng bèi cāng zú。
请朝廷,厉精兵,择良将。qǐng cháo tíng,lì jīng bīng,zé liáng jiāng。
办多多,策上上。bàn duō duō,cè shàng shàng。
更选人材,老练通达。gèng xuǎn rén cái,lǎo liàn tōng dá。
分守要冲,讲明方略。fēn shǒu yào chōng,jiǎng míng fāng lüè。
一贤可作万里城,一人可当百万兵。yī xián kě zuò wàn lǐ chéng,yī rén kě dāng bǎi wàn bīng。
坐令国势九鼎重,所赖君心一点明。zuò lìng guó shì jiǔ dǐng zhòng,suǒ lài jūn xīn yī diǎn míng。
长笺奏彻龙颜悦,继言臣愚进此说。zhǎng jiān zòu chè lóng yán yuè,jì yán chén yú jìn cǐ shuō。
言虽甚鄙用甚切,宸断必行天下福,勿谓儒生论迂阔。yán suī shén bǐ yòng shén qiè,chén duàn bì xíng tiān xià fú,wù wèi rú shēng lùn yū kuò。
臣之肝胆与人别,读书岂为文章设。chén zhī gān dǎn yǔ rén bié,dú shū qǐ wèi wén zhāng shè。
王师若出定中原,玉堂敢草平羌策。wáng shī ruò chū dìng zhōng yuán,yù táng gǎn cǎo píng qiāng cè。
戴复古

戴复古

戴复古(1167—?))南宋著名江湖派诗人。字式之,常居南塘石屏山,故自号石屏、石屏樵隐。天台黄岩(今属浙江台州)人。一生不仕,浪游江湖,后归家隐居,卒年八十余。曾从陆游学诗,作品受晚唐诗风影响,兼具江西诗派风格。部分作品抒发爱国思想,反映人民疾苦,具有现实意义。 戴复古的作品>>

猜您喜欢

别严沧浪

戴复古

三生汉严助,笔阵抵千兵。sān shēng hàn yán zhù,bǐ zhèn dǐ qiān bīng。
雅志从南隐,吟诗到北征。yǎ zhì cóng nán yǐn,yín shī dào běi zhēng。
结交疑泛爱,惜别见真情。jié jiāo yí fàn ài,xī bié jiàn zhēn qíng。
来岁春花发,相期在上京。lái suì chūn huā fā,xiāng qī zài shàng jīng。

雪后暖

戴复古

先腊梅花谢,不冰溪水流。xiān là méi huā xiè,bù bīng xī shuǐ liú。
早尝春菜饼,暖卸木终裘。zǎo cháng chūn cài bǐng,nuǎn xiè mù zhōng qiú。
去岁三冬雪,今年百谷秋。qù suì sān dōng xuě,jīn nián bǎi gǔ qiū。
此冬无此瑞,又为老农忧。cǐ dōng wú cǐ ruì,yòu wèi lǎo nóng yōu。

题赵忠定公雪锦楼诗

戴复古

九鼎重安国势牢,功名易办谤难逃。jiǔ dǐng zhòng ān guó shì láo,gōng míng yì bàn bàng nán táo。
手扶日月扫云雾,身向江湖直羽毛。shǒu fú rì yuè sǎo yún wù,shēn xiàng jiāng hú zhí yǔ máo。
雪锦诗成先谶兆,金縢书启见勤劳。xuě jǐn shī chéng xiān chèn zhào,jīn téng shū qǐ jiàn qín láo。
纷纷论定知忠定,不负朝廷两字褒。fēn fēn lùn dìng zhī zhōng dìng,bù fù cháo tíng liǎng zì bāo。

江滨晓步

戴复古

津头晓步落潮痕,行尽蒲根到柳根。jīn tóu xiǎo bù luò cháo hén,xíng jǐn pú gēn dào liǔ gēn。
雁影参差半江月,鸡声咿喔数家村。yàn yǐng cān chà bàn jiāng yuè,jī shēng yī ō shù jiā cūn。
求鱼看下连筒钓,乞火听敲邻舍门。qiú yú kàn xià lián tǒng diào,qǐ huǒ tīng qiāo lín shě mén。
料得锦城无此景,欲将图画寄王孙。liào dé jǐn chéng wú cǐ jǐng,yù jiāng tú huà jì wáng sūn。

鄂渚烟波亭

戴复古

倚遍南楼更鹤楼,小亭潇洒最宜秋。yǐ biàn nán lóu gèng hè lóu,xiǎo tíng xiāo sǎ zuì yí qiū。
接天烟浪来三峡,隔岸楼台又一州。jiē tiān yān làng lái sān xiá,gé àn lóu tái yòu yī zhōu。
豪杰不生机事息,古今无尽大江流。háo jié bù shēng jī shì xī,gǔ jīn wú jǐn dà jiāng liú。
凭栏日暮怀乡国,崔颢诗中旧日愁。píng lán rì mù huái xiāng guó,cuī hào shī zhōng jiù rì chóu。

寄寻梅

戴复古

寄声说与寻梅者,不在山边即水涯。jì shēng shuō yǔ xún méi zhě,bù zài shān biān jí shuǐ yá。
又恐好枝为雪压,或生幽处被云遮。yòu kǒng hǎo zhī wèi xuě yā,huò shēng yōu chù bèi yún zhē。
蜂黄涂额半含蕊,鹤膝翘空疏带花。fēng huáng tú é bàn hán ruǐ,hè xī qiào kōng shū dài huā。
此是寻梅端的处,折来须付与诗家。cǐ shì xún méi duān de chù,zhé lái xū fù yǔ shī jiā。

辛未元日上楼参政攻愧斋先生

戴复古

东风入仗庆云翔,百辟朝元奉玉皇。dōng fēng rù zhàng qìng yún xiáng,bǎi pì cháo yuán fèng yù huáng。
一代安危寄黄发,群生枯瘁转青阳。yī dài ān wēi jì huáng fā,qún shēng kū cuì zhuǎn qīng yáng。
梅花结果调勋鼎,柏叶宜年上寿觞。méi huā jié guǒ diào xūn dǐng,bǎi yè yí nián shàng shòu shāng。
宰相黑头天子圣,赖公同与措时康。zǎi xiāng hēi tóu tiān zi shèng,lài gōng tóng yǔ cuò shí kāng。

钓台

戴复古

赤符新领旧乾坤,多谢君王问故人。chì fú xīn lǐng jiù qián kūn,duō xiè jūn wáng wèn gù rén。
暂作客星侵帝座,终为渔父老江滨。zàn zuò kè xīng qīn dì zuò,zhōng wèi yú fù lǎo jiāng bīn。
层台不啻几千仞,直钓何曾挂一鳞。céng tái bù chì jǐ qiān rèn,zhí diào hé céng guà yī lín。
莫道羊裘欠图画,丹青难写子陵真。mò dào yáng qiú qiàn tú huà,dān qīng nán xiě zi líng zhēn。

寄湖州杨伯子监丞

戴复古

宛如公干卧漳滨,枕上穷吟过一春。wǎn rú gōng gàn wò zhāng bīn,zhěn shàng qióng yín guò yī chūn。
遣病每怀诗眷属,访医因问药君臣。qiǎn bìng měi huái shī juàn shǔ,fǎng yī yīn wèn yào jūn chén。
钻龟小卜占灾数,览镜羸形类别人。zuān guī xiǎo bo zhàn zāi shù,lǎn jìng léi xíng lèi bié rén。
寄语霅川贤太守,新诗莫厌话愁频。jì yǔ zhà chuān xián tài shǒu,xīn shī mò yàn huà chóu pín。

春日二首呈黄子迈大卿

戴复古

野人何得以诗鸣,落魄骑驴走帝京。yě rén hé dé yǐ shī míng,luò pò qí lǘ zǒu dì jīng。
白发半头惊岁月,虚名一日动公卿。bái fā bàn tóu jīng suì yuè,xū míng yī rì dòng gōng qīng。
颇思湖上春风约,不柰楼头夜雨声。pǒ sī hú shàng chūn fēng yuē,bù nài lóu tóu yè yǔ shēng。
柳外断云筛日影,试听幽鸟话新晴。liǔ wài duàn yún shāi rì yǐng,shì tīng yōu niǎo huà xīn qíng。

春日二首呈黄子迈大卿

戴复古

帝里风光二月新,西湖几队踏青人。dì lǐ fēng guāng èr yuè xīn,xī hú jǐ duì tà qīng rén。
杏花时节偏饶雨,杨柳门墙易得春。xìng huā shí jié piān ráo yǔ,yáng liǔ mén qiáng yì dé chūn。
或是或非尘里事,无穷无达醉中身。huò shì huò fēi chén lǐ shì,wú qióng wú dá zuì zhōng shēn。
五陵年少夸豪举,寂寞诗家戴叔伦。wǔ líng nián shǎo kuā háo jǔ,jì mò shī jiā dài shū lún。

饮中达观

戴复古

人生安分即逍遥,莫向明时叹不遭。rén shēng ān fēn jí xiāo yáo,mò xiàng míng shí tàn bù zāo。
赫赫几时还寂寂,闲闲到底胜劳劳。hè hè jǐ shí hái jì jì,xián xián dào dǐ shèng láo láo。
一心似水惟平好,万事如棋不著高。yī xīn shì shuǐ wéi píng hǎo,wàn shì rú qí bù zhù gāo。
王谢功名有遗恨,争如刘阮醉陶陶。wáng xiè gōng míng yǒu yí hèn,zhēng rú liú ruǎn zuì táo táo。

戴复古

孤标粲粲压群葩,独占春风管岁华。gū biāo càn càn yā qún pā,dú zhàn chūn fēng guǎn suì huá。
几树参差江上路,数枝装点野人家。jǐ shù cān chà jiāng shàng lù,shù zhī zhuāng diǎn yě rén jiā。
冰池照影何须月,雪岸闻香不见花。bīng chí zhào yǐng hé xū yuè,xuě àn wén xiāng bù jiàn huā。
绝似林间隐君子,自从幽处作生涯。jué shì lín jiān yǐn jūn zi,zì cóng yōu chù zuò shēng yá。

清凉寺有怀真翰林运使之来

戴复古

不特来观德庆碑,江山胜概六朝遗。bù tè lái guān dé qìng bēi,jiāng shān shèng gài liù cháo yí。
兴亡了不关吾事,登览胡为作许悲。xīng wáng le bù guān wú shì,dēng lǎn hú wèi zuò xǔ bēi。
梅为有香奇似雪,酒能无闷妙于诗。méi wèi yǒu xiāng qí shì xuě,jiǔ néng wú mèn miào yú shī。
萧萧绿竹无人爱,留取云稍待凤仪。xiāo xiāo lǜ zhú wú rén ài,liú qǔ yún shāo dài fèng yí。

觉慈寺

戴复古

踏破白云登上方,自嫌尘土涴禅床。tà pò bái yún dēng shàng fāng,zì xián chén tǔ wò chán chuáng。
千山月色令人醉,半夜梅花入梦香。qiān shān yuè sè lìng rén zuì,bàn yè méi huā rù mèng xiāng。
深谷不妨春到早,老僧殊为客来忙。shēn gǔ bù fáng chūn dào zǎo,lǎo sēng shū wèi kè lái máng。
山童懒惯劳呼唤,自拗枯松煮术汤。shān tóng lǎn guàn láo hū huàn,zì ǎo kū sōng zhǔ shù tāng。