古诗词

嘉定甲戌孟秋二十有七日起居舍人兼直学士院真德秀上殿直前奏边事不顾忌讳一疏万言援引古今铺陈方略忠谊感激辞章浩瀚诚有补于国家天台戴复古获见此疏伏读再三窃有所感敬效白乐天体以纪其事录于野史

戴复古

禁城鸡唱金门开,起居舍人携疏来。jìn chéng jī chàng jīn mén kāi,qǐ jū shě rén xié shū lái。
榻前一奏一万字,历历写出忠义怀。tà qián yī zòu yī wàn zì,lì lì xiě chū zhōng yì huái。
顿首惶恐臣昧死,越录敢言天下事。dùn shǒu huáng kǒng chén mèi sǐ,yuè lù gǎn yán tiān xià shì。
百年河洛行胡朔,恨满东南天一角。bǎi nián hé luò xíng hú shuò,hèn mǎn dōng nán tiān yī jiǎo。
夷甫诸人责未酬,志士愁眠剑锋落。yí fǔ zhū rén zé wèi chóu,zhì shì chóu mián jiàn fēng luò。
天意未回事难举,乡来一试成千误。tiān yì wèi huí shì nán jǔ,xiāng lái yī shì chéng qiān wù。
犬羊频岁自相屠,盛衰大抵由天数。quǎn yáng pín suì zì xiāng tú,shèng shuāi dà dǐ yóu tiān shù。
昨臣衔命出疆时,自期有去必无归。zuó chén xián mìng chū jiāng shí,zì qī yǒu qù bì wú guī。
屈膝穹庐当愤死,天相孤忠半道回。qū xī qióng lú dāng fèn sǐ,tiān xiāng gū zhōng bàn dào huí。
金山之下长江水,击楫中流书壮志。jīn shān zhī xià zhǎng jiāng shuǐ,jī jí zhōng liú shū zhuàng zhì。
东风吹上妙高台,略望江淮见形势。dōng fēng chuī shàng miào gāo tái,lüè wàng jiāng huái jiàn xíng shì。
形势从来只如此,几年待得天时至。xíng shì cóng lái zhǐ rú cǐ,jǐ nián dài dé tiān shí zhì。
朝廷为计保万全,往往忘却前朝耻。cháo tíng wèi jì bǎo wàn quán,wǎng wǎng wàng què qián cháo chǐ。
臣今未暇论规恢,胡虏已亡何虑哉。chén jīn wèi xiá lùn guī huī,hú lǔ yǐ wáng hé lǜ zāi。
中原旷地无人管,政恐英雄生草莱。zhōng yuán kuàng dì wú rén guǎn,zhèng kǒng yīng xióng shēng cǎo lái。
北方苦饥民骨立,万一东来窃吾粟。běi fāng kǔ jī mín gǔ lì,wàn yī dōng lái qiè wú sù。
边头诸州无铁壁,借问谁能备仓卒。biān tóu zhū zhōu wú tiě bì,jiè wèn shuí néng bèi cāng zú。
请朝廷,厉精兵,择良将。qǐng cháo tíng,lì jīng bīng,zé liáng jiāng。
办多多,策上上。bàn duō duō,cè shàng shàng。
更选人材,老练通达。gèng xuǎn rén cái,lǎo liàn tōng dá。
分守要冲,讲明方略。fēn shǒu yào chōng,jiǎng míng fāng lüè。
一贤可作万里城,一人可当百万兵。yī xián kě zuò wàn lǐ chéng,yī rén kě dāng bǎi wàn bīng。
坐令国势九鼎重,所赖君心一点明。zuò lìng guó shì jiǔ dǐng zhòng,suǒ lài jūn xīn yī diǎn míng。
长笺奏彻龙颜悦,继言臣愚进此说。zhǎng jiān zòu chè lóng yán yuè,jì yán chén yú jìn cǐ shuō。
言虽甚鄙用甚切,宸断必行天下福,勿谓儒生论迂阔。yán suī shén bǐ yòng shén qiè,chén duàn bì xíng tiān xià fú,wù wèi rú shēng lùn yū kuò。
臣之肝胆与人别,读书岂为文章设。chén zhī gān dǎn yǔ rén bié,dú shū qǐ wèi wén zhāng shè。
王师若出定中原,玉堂敢草平羌策。wáng shī ruò chū dìng zhōng yuán,yù táng gǎn cǎo píng qiāng cè。
戴复古

戴复古

戴复古(1167—?))南宋著名江湖派诗人。字式之,常居南塘石屏山,故自号石屏、石屏樵隐。天台黄岩(今属浙江台州)人。一生不仕,浪游江湖,后归家隐居,卒年八十余。曾从陆游学诗,作品受晚唐诗风影响,兼具江西诗派风格。部分作品抒发爱国思想,反映人民疾苦,具有现实意义。 戴复古的作品>>

猜您喜欢

久寓泉南待一故人消息桂隐诸葛如晦谓客舍不可住借一园亭安下即事凡有十首

戴复古

寄迹小园中,自笑客异乡。jì jì xiǎo yuán zhōng,zì xiào kè yì xiāng。
东家送槟榔,西家送槟榔。dōng jiā sòng bīn láng,xī jiā sòng bīn láng。
咀嚼唇齿赤,亦能醉我肠。jǔ jué chún chǐ chì,yì néng zuì wǒ cháng。
南人敬爱客,以此当茶汤。nán rén jìng ài kè,yǐ cǐ dāng chá tāng。
殷勤谢其来,此意不可忘。yīn qín xiè qí lái,cǐ yì bù kě wàng。

和高常簿暮春

戴复古

世变日以薄,无从见雍熙。shì biàn rì yǐ báo,wú cóng jiàn yōng xī。
闭门读古书,聊以道自怡。bì mén dú gǔ shū,liáo yǐ dào zì yí。
桃李春盎盎,风雨秋凄凄。táo lǐ chūn àng àng,fēng yǔ qiū qī qī。
于春何足喜,于秋何用悲。yú chūn hé zú xǐ,yú qiū hé yòng bēi。
人生一世间,所忌立志卑。rén shēng yī shì jiān,suǒ jì lì zhì bēi。
终身有不遇,千载皆明时。zhōng shēn yǒu bù yù,qiān zài jiē míng shí。
我生无所解,肥遁沧海沂。wǒ shēng wú suǒ jiě,féi dùn cāng hǎi yí。
一朝遇名胜,朽腐生光辉。yī cháo yù míng shèng,xiǔ fǔ shēng guāng huī。
敛衽赞明德,非公谁与归。liǎn rèn zàn míng dé,fēi gōng shuí yǔ guī。

和郑润甫提举见寄

戴复古

出门欲求仁,取友必胜己。chū mén yù qiú rén,qǔ yǒu bì shèng jǐ。
寥寥云海乡,所幸有君尔。liáo liáo yún hǎi xiāng,suǒ xìng yǒu jūn ěr。
胸蟠三万卷,智先三十里。xiōng pán sān wàn juǎn,zhì xiān sān shí lǐ。
相与定诗盟,谁能执牛耳。xiāng yǔ dìng shī méng,shuí néng zhí niú ěr。

和郑润甫提举见寄

戴复古

长身如病鹤,吟苦如蟋蟀。zhǎng shēn rú bìng hè,yín kǔ rú xī shuài。
顾此憔悴姿,痴生年八秩。gù cǐ qiáo cuì zī,chī shēng nián bā zhì。
举世皆好竽,老夫方鼓瑟。jǔ shì jiē hǎo yú,lǎo fū fāng gǔ sè。
梅花莫笑人,茅檐炙朝日。méi huā mò xiào rén,máo yán zhì cháo rì。

市舶提举管仲登饮于万贡堂有诗

戴复古

七十老翁头雪白,落在江湖卖诗册。qī shí lǎo wēng tóu xuě bái,luò zài jiāng hú mài shī cè。
平生知己管夷吾,得为万贡堂前客。píng shēng zhī jǐ guǎn yí wú,dé wèi wàn gòng táng qián kè。
嘲吟有罪遭天厄,谋归未办资身策。cháo yín yǒu zuì zāo tiān è,móu guī wèi bàn zī shēn cè。
鸡林莫有买诗人,明日烦公问蕃舶。jī lín mò yǒu mǎi shī rén,míng rì fán gōng wèn fān bó。

懒不作书急口令寄朝士

戴复古

老病懒作书,行藏诗上见。lǎo bìng lǎn zuò shū,xíng cáng shī shàng jiàn。
一心不相忘,千里如对面。yī xīn bù xiāng wàng,qiān lǐ rú duì miàn。
我已八十翁,此身宁久绊。wǒ yǐ bā shí wēng,cǐ shēn níng jiǔ bàn。
诸君才杰出,玉石自有辩。zhū jūn cái jié chū,yù shí zì yǒu biàn。
随才供任使,小大皆众选。suí cái gōng rèn shǐ,xiǎo dà jiē zhòng xuǎn。
明君用良弼,治道方一变。míng jūn yòng liáng bì,zhì dào fāng yī biàn。
与之致太平,朝廷还旧观。yǔ zhī zhì tài píng,cháo tíng hái jiù guān。
老夫眼尚明,细把诸君看。lǎo fū yǎn shàng míng,xì bǎ zhū jūn kàn。
试将草草书,用写区区愿。shì jiāng cǎo cǎo shū,yòng xiě qū qū yuàn。
一愿善调燮,二愿强加饭。yī yuàn shàn diào xiè,èr yuàn qiáng jiā fàn。
三愿保太平,官职日九转。sān yuàn bǎo tài píng,guān zhí rì jiǔ zhuǎn。

凤鸣有吉凶

戴复古

鹊噪令人喜,鸦噪令人憎。què zào lìng rén xǐ,yā zào lìng rén zēng。
人心自分别,吉凶属禽声。rén xīn zì fēn bié,jí xiōng shǔ qín shēng。
舜时有凤鸣,文王时亦鸣。shùn shí yǒu fèng míng,wén wáng shí yì míng。
汉时凤亦鸣,六朝时亦鸣。hàn shí fèng yì míng,liù cháo shí yì míng。
凤鸣有吉凶,人不子细听。fèng míng yǒu jí xiōng,rén bù zi xì tīng。

婕妤词

戴复古

纨扇六月时,似妾君恩重。wán shàn liù yuè shí,shì qiè jūn ēn zhòng。
避暑南薰殿,清风随扇动。bì shǔ nán xūn diàn,qīng fēng suí shàn dòng。
妾时侍君王,常得沾馀凉。qiè shí shì jūn wáng,cháng dé zhān yú liáng。
秋风飒庭树,团团无用处。qiū fēng sà tíng shù,tuán tuán wú yòng chù。
妾亦宠顾衰,栖栖度朝暮。qiè yì chǒng gù shuāi,qī qī dù cháo mù。
扇为无情物,用舍不知恤。shàn wèi wú qíng wù,yòng shě bù zhī xù。
妾有深宫怨,无情不如扇。qiè yǒu shēn gōng yuàn,wú qíng bù rú shàn。

江南新体

戴复古

郎船江下泊,妾家楼上住。láng chuán jiāng xià pō,qiè jiā lóu shàng zhù。
朝朝暮暮间,上下两相顾。cháo cháo mù mù jiān,shàng xià liǎng xiāng gù。
相顾不相亲,风波愁杀人。xiāng gù bù xiāng qīn,fēng bō chóu shā rén。

寄章泉先生赵昌父

戴复古

灵凤鸣朝阳,神龙不泥蟠。líng fèng míng cháo yáng,shén lóng bù ní pán。
时兮不可为,昌父乃在山。shí xī bù kě wèi,chāng fù nǎi zài shān。
思君二十年,见君良独难。sī jūn èr shí nián,jiàn jūn liáng dú nán。
时于邸报上,屡见得祠官。shí yú dǐ bào shàng,lǚ jiàn dé cí guān。
祠官禄不多,一贫其柰何。cí guān lù bù duō,yī pín qí nài hé。
采芝亦可食,当作采芝歌。cǎi zhī yì kě shí,dāng zuò cǎi zhī gē。
近者李侍郎,直言遭逐去。jìn zhě lǐ shì láng,zhí yán zāo zhú qù。
人皆笑其疏,君独有诗句。rén jiē xiào qí shū,jūn dú yǒu shī jù。
君为山中人,世事安得闻。jūn wèi shān zhōng rén,shì shì ān dé wén。
入山恐未深,更入几重云。rù shān kǒng wèi shēn,gèng rù jǐ zhòng yún。

频酌淮河水

戴复古

有客游濠梁,频酌淮河水。yǒu kè yóu háo liáng,pín zhuó huái hé shuǐ。
东南水多咸,不如此水美。dōng nán shuǐ duō xián,bù rú cǐ shuǐ měi。
春风吹绿波,郁郁中原气。chūn fēng chuī lǜ bō,yù yù zhōng yuán qì。
莫向北岸汲,中有英雄泪。mò xiàng běi àn jí,zhōng yǒu yīng xióng lèi。

感寓四首

戴复古

采薇人固高,饮露蝉遂清。cǎi wēi rén gù gāo,yǐn lù chán suì qīng。
谋兹一粒粟,举世共营营。móu zī yī lì sù,jǔ shì gòng yíng yíng。
营营亦多涂,中有亏与盈。yíng yíng yì duō tú,zhōng yǒu kuī yǔ yíng。
陋巷一箪食,朱门九鼎烹。lòu xiàng yī dān shí,zhū mén jiǔ dǐng pēng。
穷达各有命,繄谁主权衡。qióng dá gè yǒu mìng,yī shuí zhǔ quán héng。
吾生未可必,秋风白发生。wú shēng wèi kě bì,qiū fēng bái fā shēng。

感寓四首

戴复古

蛛网幂虚檐,一饱罗群飞。zhū wǎng mì xū yán,yī bǎo luó qún fēi。
寒蚕啮枯桑,一身终茧丝。hán cán niè kū sāng,yī shēn zhōng jiǎn sī。
物物巧生理,我生拙奚为。wù wù qiǎo shēng lǐ,wǒ shēng zhuō xī wèi。
貂裘日以弊,石田岁长饥。diāo qiú rì yǐ bì,shí tián suì zhǎng jī。
一贫已到骨,一气傥未衰。yī pín yǐ dào gǔ,yī qì tǎng wèi shuāi。
举目送飞鸿,悠悠知我谁。jǔ mù sòng fēi hóng,yōu yōu zhī wǒ shuí。

感寓四首

戴复古

夜雨挟西风,摵摵撼庭树。yè yǔ xié xī fēng,shè shè hàn tíng shù。
浮生堪几秋,青鬓忽已素。fú shēng kān jǐ qiū,qīng bìn hū yǐ sù。
铅刀刲九牛,策蹇望长路。qiān dāo kuī jiǔ niú,cè jiǎn wàng zhǎng lù。
所操莽无奇,自好徒自误。suǒ cāo mǎng wú qí,zì hǎo tú zì wù。
改弦调新声,履道易故步。gǎi xián diào xīn shēng,lǚ dào yì gù bù。
收功在桑榆,其敢怨迟莫。shōu gōng zài sāng yú,qí gǎn yuàn chí mò。

感寓四首

戴复古

红紫委路尘,绿树有嘉色。hóng zǐ wěi lù chén,lǜ shù yǒu jiā sè。
刳心晚闻道,玩物若有得。kū xīn wǎn wén dào,wán wù ruò yǒu dé。
青春坐销歇,方兹见真实。qīng chūn zuò xiāo xiē,fāng zī jiàn zhēn shí。
人生到中年,胡不保明德。rén shēng dào zhōng nián,hú bù bǎo míng dé。
秋风堕庭梧,栖凤去无迹。qiū fēng duò tíng wú,qī fèng qù wú jì。
矫首碧云端,一语三叹息。jiǎo shǒu bì yún duān,yī yǔ sān tàn xī。