古诗词

高风台歌

项安世

台之高不知其几仞兮,但见燕雀仰视如冥鸿。tái zhī gāo bù zhī qí jǐ rèn xī,dàn jiàn yàn què yǎng shì rú míng hóng。
风之来不知其几里兮,但见南海北海声逢逢。fēng zhī lái bù zhī qí jǐ lǐ xī,dàn jiàn nán hǎi běi hǎi shēng féng féng。
我时醉卧洞庭之北巴山东,耳边澒洞呼汹怖杀侬。wǒ shí zuì wò dòng tíng zhī běi bā shān dōng,ěr biān hòng dòng hū xiōng bù shā nóng。
起来欠伸拍鸿蒙,问谁作此狡狯变化惊盲聋,乃是清江江上盘园翁。qǐ lái qiàn shēn pāi hóng méng,wèn shuí zuò cǐ jiǎo kuài biàn huà jīng máng lóng,nǎi shì qīng jiāng jiāng shàng pán yuán wēng。
翁本自与时人同,袍带靴笏从儿童。wēng běn zì yǔ shí rén tóng,páo dài xuē hù cóng ér tóng。
亦尝随牒作小史,亦尝建纛称元戎。yì cháng suí dié zuò xiǎo shǐ,yì cháng jiàn dào chēng yuán róng。
偶然兴尽自返盘园中,意行倦止由心胸,岂与郢中小儿论雌雄。ǒu rán xīng jǐn zì fǎn pán yuán zhōng,yì xíng juàn zhǐ yóu xīn xiōng,qǐ yǔ yǐng zhōng xiǎo ér lùn cí xióng。
儿曹颠倒鸡著笼,金朱眯眼视梦梦。ér cáo diān dào jī zhù lóng,jīn zhū mī yǎn shì mèng mèng。
仰见騄骥脱鞅行青空,便欲俎豆老子配食蜚廉宫。yǎng jiàn lù jì tuō yāng xíng qīng kōng,biàn yù zǔ dòu lǎo zi pèi shí fēi lián gōng。
纷纷俗论安足穷,二三君子人中龙。fēn fēn sú lùn ān zú qióng,èr sān jūn zi rén zhōng lóng。
南安太守科甲高,袖有桂馆之香风。nán ān tài shǒu kē jiǎ gāo,xiù yǒu guì guǎn zhī xiāng fēng。
庐陵相公名位高,笔有造化之春风。lú líng xiāng gōng míng wèi gāo,bǐ yǒu zào huà zhī chūn fēng。
雨岩居士卧榻高,句有湖海之英风。yǔ yán jū shì wò tà gāo,jù yǒu hú hǎi zhī yīng fēng。
三君合谋奏天公,急羁此老勿使慵。sān jūn hé móu zòu tiān gōng,jí jī cǐ lǎo wù shǐ yōng。
国于羊角九万里,奄有九霄寒露之空蒙。guó yú yáng jiǎo jiǔ wàn lǐ,yǎn yǒu jiǔ xiāo hán lù zhī kōng méng。
封师巽伯为附庸,不许抗表辞官封。fēng shī xùn bó wèi fù yōng,bù xǔ kàng biǎo cí guān fēng。
向来挂冠冠愈穹,老子一笑朱颜红。xiàng lái guà guān guān yù qióng,lǎo zi yī xiào zhū yán hóng。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

雪中得两联不能成篇

项安世

海峤风高云散卤,塞垣寒极地生硝。hǎi jiào fēng gāo yún sàn lǔ,sāi yuán hán jí dì shēng xiāo。
雨花满坐来天女,宝唾乘空下阿娇。yǔ huā mǎn zuò lái tiān nǚ,bǎo tuò chéng kōng xià ā jiāo。

项安世

只消数点著枯枝,不用东君一叶垂。zhǐ xiāo shù diǎn zhù kū zhī,bù yòng dōng jūn yī yè chuí。
任是雪深烟更密,清香依旧世人知。rèn shì xuě shēn yān gèng mì,qīng xiāng yī jiù shì rén zhī。

水仙二首

项安世

川后冰幢下碧湍,玉妃前导驾青鸾。chuān hòu bīng chuáng xià bì tuān,yù fēi qián dǎo jià qīng luán。
素罗襦下青罗带,碧玉簪头白玉丹。sù luó rú xià qīng luó dài,bì yù zān tóu bái yù dān。

水仙二首

项安世

小窗寒夜见冰花,骨冷魂清梦不邪。xiǎo chuāng hán yè jiàn bīng huā,gǔ lěng hún qīng mèng bù xié。
薝卜花头萱草树,只应常在野人家。zhān bo huā tóu xuān cǎo shù,zhǐ yīng cháng zài yě rén jiā。

睡起

项安世

春半闲窗午睡酣,梦馀瑶篆晚香残。chūn bàn xián chuāng wǔ shuì hān,mèng yú yáo zhuàn wǎn xiāng cán。
起来磨墨花盈砚,勾得东风上笔端。qǐ lái mó mò huā yíng yàn,gōu dé dōng fēng shàng bǐ duān。

皋亭山

项安世

西湖南北宝峰环,塔寺园亭碎点斑。xī hú nán běi bǎo fēng huán,tǎ sì yuán tíng suì diǎn bān。
不似北关门外看,更无一物涴青山。bù shì běi guān mén wài kàn,gèng wú yī wù wò qīng shān。

雨中早行

项安世

春烟漠漠雨霏霏,山崦人家未启扉。chūn yān mò mò yǔ fēi fēi,shān yān rén jiā wèi qǐ fēi。
刚把平生青箬笠,江南道上著征衣。gāng bǎ píng shēng qīng ruò lì,jiāng nán dào shàng zhù zhēng yī。

春晴步出东城

项安世

山北山南草渐青,去年双鬓只星星。shān běi shān nán cǎo jiàn qīng,qù nián shuāng bìn zhǐ xīng xīng。
春风不管游人老,又到江头白下亭。chūn fēng bù guǎn yóu rén lǎo,yòu dào jiāng tóu bái xià tíng。

中秋阻风二首

项安世

二月当官八月来,先生官意本衰颓。èr yuè dāng guān bā yuè lái,xiān shēng guān yì běn shuāi tuí。
乾坤老大知心久,日日南风滞去桅。qián kūn lǎo dà zhī xīn jiǔ,rì rì nán fēng zhì qù wéi。

中秋阻风二首

项安世

四无边岸贴天流,八极光中一钓舟。sì wú biān àn tiē tiān liú,bā jí guāng zhōng yī diào zhōu。
不是南风解留客,世间无此好中秋。bù shì nán fēng jiě liú kè,shì jiān wú cǐ hǎo zhōng qiū。

中秋后新晴对菊病体欣然

项安世

篱日疏疏暖薄寒,檐沟无语晓庭乾。lí rì shū shū nuǎn báo hán,yán gōu wú yǔ xiǎo tíng qián。
不须更恨中秋月,且得黄花子细看。bù xū gèng hèn zhōng qiū yuè,qiě dé huáng huā zi xì kàn。

嘲青女

项安世

乾地成霜水地冰,薄冰顽白厚冰清。qián dì chéng shuāng shuǐ dì bīng,báo bīng wán bái hòu bīng qīng。
阿婆老去铅华少,西抹东涂画不成。ā pó lǎo qù qiān huá shǎo,xī mǒ dōng tú huà bù chéng。

除夕谕铃下两绝句

项安世

江边梅柳自知新,病里形容只向陈。jiāng biān méi liǔ zì zhī xīn,bìng lǐ xíng róng zhǐ xiàng chén。
春色不干枯木事,明朝贺岁莫通宾。chūn sè bù gàn kū mù shì,míng cháo hè suì mò tōng bīn。

除夕谕铃下两绝句

项安世

莫将新岁便为新,彩仗春幡不动陈。mò jiāng xīn suì biàn wèi xīn,cǎi zhàng chūn fān bù dòng chén。
未转东风犹是腊,明朝贺岁莫通宾。wèi zhuǎn dōng fēng yóu shì là,míng cháo hè suì mò tōng bīn。

寿母生朝四首

项安世

堂成初见画檐新,碧瓦翚飞上彩云。táng chéng chū jiàn huà yán xīn,bì wǎ huī fēi shàng cǎi yún。
三尺宝台蒙锦帕,白狻猊顶翠氤氲。sān chǐ bǎo tái méng jǐn pà,bái suān ní dǐng cuì yīn yūn。