古诗词

高风台歌

项安世

台之高不知其几仞兮,但见燕雀仰视如冥鸿。tái zhī gāo bù zhī qí jǐ rèn xī,dàn jiàn yàn què yǎng shì rú míng hóng。
风之来不知其几里兮,但见南海北海声逢逢。fēng zhī lái bù zhī qí jǐ lǐ xī,dàn jiàn nán hǎi běi hǎi shēng féng féng。
我时醉卧洞庭之北巴山东,耳边澒洞呼汹怖杀侬。wǒ shí zuì wò dòng tíng zhī běi bā shān dōng,ěr biān hòng dòng hū xiōng bù shā nóng。
起来欠伸拍鸿蒙,问谁作此狡狯变化惊盲聋,乃是清江江上盘园翁。qǐ lái qiàn shēn pāi hóng méng,wèn shuí zuò cǐ jiǎo kuài biàn huà jīng máng lóng,nǎi shì qīng jiāng jiāng shàng pán yuán wēng。
翁本自与时人同,袍带靴笏从儿童。wēng běn zì yǔ shí rén tóng,páo dài xuē hù cóng ér tóng。
亦尝随牒作小史,亦尝建纛称元戎。yì cháng suí dié zuò xiǎo shǐ,yì cháng jiàn dào chēng yuán róng。
偶然兴尽自返盘园中,意行倦止由心胸,岂与郢中小儿论雌雄。ǒu rán xīng jǐn zì fǎn pán yuán zhōng,yì xíng juàn zhǐ yóu xīn xiōng,qǐ yǔ yǐng zhōng xiǎo ér lùn cí xióng。
儿曹颠倒鸡著笼,金朱眯眼视梦梦。ér cáo diān dào jī zhù lóng,jīn zhū mī yǎn shì mèng mèng。
仰见騄骥脱鞅行青空,便欲俎豆老子配食蜚廉宫。yǎng jiàn lù jì tuō yāng xíng qīng kōng,biàn yù zǔ dòu lǎo zi pèi shí fēi lián gōng。
纷纷俗论安足穷,二三君子人中龙。fēn fēn sú lùn ān zú qióng,èr sān jūn zi rén zhōng lóng。
南安太守科甲高,袖有桂馆之香风。nán ān tài shǒu kē jiǎ gāo,xiù yǒu guì guǎn zhī xiāng fēng。
庐陵相公名位高,笔有造化之春风。lú líng xiāng gōng míng wèi gāo,bǐ yǒu zào huà zhī chūn fēng。
雨岩居士卧榻高,句有湖海之英风。yǔ yán jū shì wò tà gāo,jù yǒu hú hǎi zhī yīng fēng。
三君合谋奏天公,急羁此老勿使慵。sān jūn hé móu zòu tiān gōng,jí jī cǐ lǎo wù shǐ yōng。
国于羊角九万里,奄有九霄寒露之空蒙。guó yú yáng jiǎo jiǔ wàn lǐ,yǎn yǒu jiǔ xiāo hán lù zhī kōng méng。
封师巽伯为附庸,不许抗表辞官封。fēng shī xùn bó wèi fù yōng,bù xǔ kàng biǎo cí guān fēng。
向来挂冠冠愈穹,老子一笑朱颜红。xiàng lái guà guān guān yù qióng,lǎo zi yī xiào zhū yán hóng。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

钱唐道中望越州山

项安世

隔江东望越州山,七载重来喜破颜。gé jiāng dōng wàng yuè zhōu shān,qī zài zhòng lái xǐ pò yán。
却数故人今几在,一襟清泪湿潸潸。què shù gù rén jīn jǐ zài,yī jīn qīng lèi shī shān shān。

晦日出长安闸

项安世

长安堰口长安闸,一度经行一断魂。zhǎng ān yàn kǒu zhǎng ān zhá,yī dù jīng xíng yī duàn hún。
不道秦川在何处,只惊行色近中原。bù dào qín chuān zài hé chù,zhǐ jīng xíng sè jìn zhōng yuán。

久雨

项安世

一春泥水断前街,重闭柴门养绿苔。yī chūn ní shuǐ duàn qián jiē,zhòng bì chái mén yǎng lǜ tái。
惟有杏梁双海燕,知人曾到十洲来。wéi yǒu xìng liáng shuāng hǎi yàn,zhī rén céng dào shí zhōu lái。

偶作

项安世

草枯叶落四山童,万里长天一目空。cǎo kū yè luò sì shān tóng,wàn lǐ zhǎng tiān yī mù kōng。
数点寒梢著红蕊,人间惊喜见春风。shù diǎn hán shāo zhù hóng ruǐ,rén jiān jīng xǐ jiàn chūn fēng。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

此物从来作计疏,洛阳樱笋正驰驱。cǐ wù cóng lái zuò jì shū,luò yáng yīng sǔn zhèng chí qū。
绝知不可时人口,只有微酸惬腐儒。jué zhī bù kě shí rén kǒu,zhǐ yǒu wēi suān qiè fǔ rú。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

水边篱落数花疏,马上行人且勿驱。shuǐ biān lí luò shù huā shū,mǎ shàng xíng rén qiě wù qū。
一堕冰盘永相望,故人怜我误为儒。yī duò bīng pán yǒng xiāng wàng,gù rén lián wǒ wù wèi rú。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

叶间烟雨尚疏疏,桃李盘中怯并驱。yè jiān yān yǔ shàng shū shū,táo lǐ pán zhōng qiè bìng qū。
忽见使君怜此味,始知时世未轻儒。hū jiàn shǐ jūn lián cǐ wèi,shǐ zhī shí shì wèi qīng rú。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

梦随清浅看扶疏,军将敲门报疾驱。mèng suí qīng qiǎn kàn fú shū,jūn jiāng qiāo mén bào jí qū。
此解可辞儿女笑,使君风味似寒儒。cǐ jiě kě cí ér nǚ xiào,shǐ jūn fēng wèi shì hán rú。

沈医送苔梅自云恨不能诗

项安世

但能为我送苔梅,何必新诗手自裁。dàn néng wèi wǒ sòng tái méi,hé bì xīn shī shǒu zì cái。
若使能诗有奇句,无因送与冷官来。ruò shǐ néng shī yǒu qí jù,wú yīn sòng yǔ lěng guān lái。

雁汊望舒州山

项安世

归帆拂掠皖公山,一路青峨立翠鬟。guī fān fú lüè wǎn gōng shān,yī lù qīng é lì cuì huán。
曾见刘郎射蛟日,插天旌旆照孱颜。céng jiàn liú láng shè jiāo rì,chā tiān jīng pèi zhào càn yán。

红梅

项安世

瘦影从来雪不如,宿酲谁见绮霞舒。shòu yǐng cóng lái xuě bù rú,sù chéng shuí jiàn qǐ xiá shū。
道山堂下春风面,还向天涯伴校书。dào shān táng xià chūn fēng miàn,hái xiàng tiān yá bàn xiào shū。

初春二首

项安世

时阔江空无片云,草枯木脱最愁人。shí kuò jiāng kōng wú piàn yún,cǎo kū mù tuō zuì chóu rén。
东风小作撩人意,已觉人间无奈春。dōng fēng xiǎo zuò liāo rén yì,yǐ jué rén jiān wú nài chūn。

初春二首

项安世

不寒不暖风色好,似醉似眠春意深。bù hán bù nuǎn fēng sè hǎo,shì zuì shì mián chūn yì shēn。
嫩绿深红无一点,柳情花思自盈襟。nèn lǜ shēn hóng wú yī diǎn,liǔ qíng huā sī zì yíng jīn。

县廨海棠盛开二绝句

项安世

梅蕊才开杏又红,今年春事太匆匆。méi ruǐ cái kāi xìng yòu hóng,jīn nián chūn shì tài cōng cōng。
堂前燕子归来到,双海棠花已满丛。táng qián yàn zi guī lái dào,shuāng hǎi táng huā yǐ mǎn cóng。

县廨海棠盛开二绝句

项安世

美人宿酒未全醒,困倚妆台睡不成。měi rén sù jiǔ wèi quán xǐng,kùn yǐ zhuāng tái shuì bù chéng。
一半醉颜无处画,似红如白最多情。yī bàn zuì yán wú chù huà,shì hóng rú bái zuì duō qíng。