古诗词

赋运使张大监道州石山以张诗平地风澜险于水此心铁石听之天为韵

项安世

枚回洲边春水生,日光照縠波文平。méi huí zhōu biān chūn shuǐ shēng,rì guāng zhào hú bō wén píng。
绣衣使者何世上,彩舟唤客论交情。xiù yī shǐ zhě hé shì shàng,cǎi zhōu huàn kè lùn jiāo qíng。
平生择交不择利,俗子纷纷卧之地。píng shēng zé jiāo bù zé lì,sú zi fēn fēn wò zhī dì。
少年所识惟石君,晚岁相从不相弃。shǎo nián suǒ shí wéi shí jūn,wǎn suì xiāng cóng bù xiāng qì。
一官到处西复东,悲欢得失无不同。yī guān dào chù xī fù dōng,bēi huān dé shī wú bù tóng。
谁云我州大如斗,中有千岩万壑含松风。shuí yún wǒ zhōu dà rú dòu,zhōng yǒu qiān yán wàn hè hán sōng fēng。
迩来所得尤艰难,人力不到天为剜。ěr lái suǒ dé yóu jiān nán,rén lì bù dào tiān wèi wān。
幽寻五岭犯炎雾,裹送万里穿狂澜。yōu xún wǔ lǐng fàn yán wù,guǒ sòng wàn lǐ chuān kuáng lán。
十夫舁前一夫洗,落尽煨尘见云巘。shí fū yú qián yī fū xǐ,luò jǐn wēi chén jiàn yún yǎn。
回首笑向道州守,此解未如人世险。huí shǒu xiào xiàng dào zhōu shǒu,cǐ jiě wèi rú rén shì xiǎn。
头颅已过羊肠车,不用更通丞相书。tóu lú yǐ guò yáng cháng chē,bù yòng gèng tōng chéng xiāng shū。
老来得此万事足,摩挲苍璧相倚于。lǎo lái dé cǐ wàn shì zú,mó sā cāng bì xiāng yǐ yú。
玉帘崭崭何齿齿,质坚德重不可徙。yù lián zhǎn zhǎn hé chǐ chǐ,zhì jiān dé zhòng bù kě xǐ。
要镌?口方玉池,更酌西岭玻璃水。yào juān kǒu fāng yù chí,gèng zhuó xī lǐng bō lí shuǐ。
小却盛之数亩园,日夕与之同卧起。xiǎo què shèng zhī shù mǔ yuán,rì xī yǔ zhī tóng wò qǐ。
客来莫怪我自怜,老子心情正如此。kè lái mò guài wǒ zì lián,lǎo zi xīn qíng zhèng rú cǐ。
大山嵯峨势千寻,小山左右罗瑶簪。dà shān cuó é shì qiān xún,xiǎo shān zuǒ yòu luó yáo zān。
坡陀峭立各有态,面目虽异同肝心。pō tuó qiào lì gè yǒu tài,miàn mù suī yì tóng gān xīn。
叩之其声清以越,如磬之石钟之铁。kòu zhī qí shēng qīng yǐ yuè,rú qìng zhī shí zhōng zhī tiě。
怕令去作清庙器,潜向江头□□□。pà lìng qù zuò qīng miào qì,qián xiàng jiāng tóu。
江头之月今几年,惯见东西南北客。jiāng tóu zhī yuè jīn jǐ nián,guàn jiàn dōng xī nán běi kè。
凛然相对各无惭,惟此主人伴此石。lǐn rán xiāng duì gè wú cán,wéi cǐ zhǔ rén bàn cǐ shí。
主人说法石解应,夜深哦诗使之听。zhǔ rén shuō fǎ shí jiě yīng,yè shēn ó shī shǐ zhī tīng。
垠崖划断声雷硍,有语盘空如此硬。yín yá huà duàn shēng léi xiàn,yǒu yǔ pán kōng rú cǐ yìng。
与人说石仍说诗,世间此乐谁得之。yǔ rén shuō shí réng shuō shī,shì jiān cǐ lè shuí dé zhī。
故人往往解此意,赠以飞瀑和天池。gù rén wǎng wǎng jiě cǐ yì,zèng yǐ fēi pù hé tiān chí。
三君相视俱悠然,主人之乐无穷年。sān jūn xiāng shì jù yōu rán,zhǔ rén zhī lè wú qióng nián。
只愁清庙要钟磬,早晚捉去调钧天。zhǐ chóu qīng miào yào zhōng qìng,zǎo wǎn zhuō qù diào jūn tiān。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

纸阁

项安世

也知无鬼瞰高明,纸阁中间万事轻。yě zhī wú guǐ kàn gāo míng,zhǐ gé zhōng jiān wàn shì qīng。
不愿人呼贵公子,只图身作富书生。bù yuàn rén hū guì gōng zi,zhǐ tú shēn zuò fù shū shēng。

纸阁

项安世

薄似秋云莹似冰,清于寒士懒于僧。báo shì qiū yún yíng shì bīng,qīng yú hán shì lǎn yú sēng。
凭谁更得移蟾法,剪取光明不用灯。píng shuí gèng dé yí chán fǎ,jiǎn qǔ guāng míng bù yòng dēng。

春色三首

项安世

花因实盛村村有,树为花繁处处明。huā yīn shí shèng cūn cūn yǒu,shù wèi huā fán chù chù míng。
浩荡九州春色里,输他桃李最多情。hào dàng jiǔ zhōu chūn sè lǐ,shū tā táo lǐ zuì duō qíng。

春色三首

项安世

春风十九归桃李,白白红红得最多。chūn fēng shí jiǔ guī táo lǐ,bái bái hóng hóng dé zuì duō。
未抵垂杨春最惜,娇娇袅袅奈渠何。wèi dǐ chuí yáng chūn zuì xī,jiāo jiāo niǎo niǎo nài qú hé。

春色三首

项安世

堕粉瓢红迹已陈,却将春色付何人。duò fěn piáo hóng jì yǐ chén,què jiāng chūn sè fù hé rén。
东君老去都平施,绿幕连天一样新。dōng jūn lǎo qù dōu píng shī,lǜ mù lián tiān yī yàng xīn。

安园送春三首

项安世

春归重到是何时,满劝教渠醉似泥。chūn guī zhòng dào shì hé shí,mǎn quàn jiào qú zuì shì ní。
长短亭前芳草满,醉中归去路应迷。zhǎng duǎn tíng qián fāng cǎo mǎn,zuì zhōng guī qù lù yīng mí。

安园送春三首

项安世

未信飞花取次空,绕园千步觅春风。wèi xìn fēi huā qǔ cì kōng,rào yuán qiān bù mì chūn fēng。
元来都在榴花上,百摺芳心一并红。yuán lái dōu zài liú huā shàng,bǎi zhé fāng xīn yī bìng hóng。

安园送春三首

项安世

春风从此不须归,伴我逍遥更莫疑。chūn fēng cóng cǐ bù xū guī,bàn wǒ xiāo yáo gèng mò yí。
闲事胸中无一点,相看日日是春时。xián shì xiōng zhōng wú yī diǎn,xiāng kàn rì rì shì chūn shí。

立夏日南风大作二首

项安世

堤边树子最无情,恰则春归第一程。dī biān shù zi zuì wú qíng,qià zé chūn guī dì yī chéng。
舞向南风浑不住,叶间羞损旧啼莺。wǔ xiàng nán fēng hún bù zhù,yè jiān xiū sǔn jiù tí yīng。

立夏日南风大作二首

项安世

满城杨柳绿依依,背着春风自在飞。mǎn chéng yáng liǔ lǜ yī yī,bèi zhe chūn fēng zì zài fēi。
却是杨花有才思,一时收拾伴春归。què shì yáng huā yǒu cái sī,yī shí shōu shí bàn chūn guī。

长亭解

项安世

行人处处论亭邮,总为长亭怕永州。xíng rén chù chù lùn tíng yóu,zǒng wèi zhǎng tíng pà yǒng zhōu。
不道长亭更长去,也应行到日西休。bù dào zhǎng tíng gèng zhǎng qù,yě yīng xíng dào rì xī xiū。

游云

项安世

唐人诗板四十五,丽句亭中岁月深。táng rén shī bǎn sì shí wǔ,lì jù tíng zhōng suì yuè shēn。
烦公丐我一碑石,与张万壑松风音。fán gōng gài wǒ yī bēi shí,yǔ zhāng wàn hè sōng fēng yīn。

将往襄阳一日大雨

项安世

谁报江神我欲西,怕传新句落檀溪。shuí bào jiāng shén wǒ yù xī,pà chuán xīn jù luò tán xī。
江头一雨泥三尺,车没双轮马没蹄。jiāng tóu yī yǔ ní sān chǐ,chē méi shuāng lún mǎ méi tí。

留荆门蒙泉上三日无诗将去作二绝句谢之

项安世

倚云上头寒碧下,三日团圆看似痴。yǐ yún shàng tóu hán bì xià,sān rì tuán yuán kàn shì chī。
领略山灵无此客,与君何处更须诗。lǐng lüè shān líng wú cǐ kè,yǔ jūn hé chù gèng xū shī。

留荆门蒙泉上三日无诗将去作二绝句谢之

项安世

我诗只在篮舆上,兀兀荒陂自语时。wǒ shī zhǐ zài lán yú shàng,wù wù huāng bēi zì yǔ shí。
坐看飞云行看水,此时无我更寻诗。zuò kàn fēi yún xíng kàn shuǐ,cǐ shí wú wǒ gèng xún shī。