古诗词

水龙吟·落花

王翃

春阳恰照空园,晓莺啼倦残红冷。chūn yáng qià zhào kōng yuán,xiǎo yīng tí juàn cán hóng lěng。
芳魂无据,冰帘斜扑,乱抛芳径。fāng hún wú jù,bīng lián xié pū,luàn pāo fāng jìng。
力弱丝游,心疏蝶过,召还烟景。lì ruò sī yóu,xīn shū dié guò,zhào hái yān jǐng。
问余春未远,悠扬何事,依然就,风中影。wèn yú chūn wèi yuǎn,yōu yáng hé shì,yī rán jiù,fēng zhōng yǐng。
门外晚寒犹逞。mén wài wǎn hán yóu chěng。
正无聊、断肠人醒。zhèng wú liáo duàn cháng rén xǐng。
新巢燕子,衔来尚湿,小楼初暝。xīn cháo yàn zi,xián lái shàng shī,xiǎo lóu chū míng。
露重晨留,泥香夜葬,沾衣微省。lù zhòng chén liú,ní xiāng yè zàng,zhān yī wēi shěng。
更一溪、暗水吹成罨画,绣萍千顷。gèng yī xī àn shuǐ chuī chéng yǎn huà,xiù píng qiān qǐng。

王翃

明末清初浙江嘉兴人,字介人。本为染工,勤学不辍,以布衣工诗,在明末竟陵派盛行之际,独师法唐人。有《二槐诗存》。 王翃的作品>>

猜您喜欢