古诗词

众春园

韩琦

中山雄北边,地得要害扼。zhōng shān xióng běi biān,dì dé yào hài è。
烽警昔未彻,民日困兵革。fēng jǐng xī wèi chè,mín rì kùn bīng gé。
一从无事来,历祀且半百。yī cóng wú shì lái,lì sì qiě bàn bǎi。
戈矛既钱镈,比屋遂仁宅。gē máo jì qián bó,bǐ wū suì rén zhái。
人生亦自劳,营业鲜暇隙。rén shēng yì zì láo,yíng yè xiān xiá xì。
诚哉百日勤,固愿一日适。chéng zāi bǎi rì qín,gù yuàn yī rì shì。
为政本人情,三代所不易。wèi zhèng běn rén qíng,sān dài suǒ bù yì。
汉吏称循良,在宣布恩泽。hàn lì chēng xún liáng,zài xuān bù ēn zé。
兹吾治废园,大揭众春额。zī wú zhì fèi yuán,dà jiē zhòng chūn é。
庶乎时节游,使见太平迹。shù hū shí jié yóu,shǐ jiàn tài píng jì。
园中何所有,风物难具籍。yuán zhōng hé suǒ yǒu,fēng wù nán jù jí。
方塘百亩馀,遥派逗寒碧。fāng táng bǎi mǔ yú,yáo pài dòu hán bì。
虚亭跨彩桥,孤屿耸幽石。xū tíng kuà cǎi qiáo,gū yǔ sǒng yōu shí。
环堤柳万株,无时张翠帟。huán dī liǔ wàn zhū,wú shí zhāng cuì yì。
移得江南天,不觉万里隔。yí dé jiāng nán tiān,bù jué wàn lǐ gé。
芳林灼灼花,次第锦绣坼。fāng lín zhuó zhuó huā,cì dì jǐn xiù chè。
三春烂熳时,为民开宴席。sān chūn làn màn shí,wèi mín kāi yàn xí。
观者如堵墙,士女杂城陌。guān zhě rú dǔ qiáng,shì nǚ zá chéng mò。
野态得天真,靓妆非俗格。yě tài dé tiān zhēn,jìng zhuāng fēi sú gé。
惟意任所如,去来何络绎。wéi yì rèn suǒ rú,qù lái hé luò yì。
多欢知有今,胜致骇非昔。duō huān zhī yǒu jīn,shèng zhì hài fēi xī。
如登老氏台,怀抱罔不释。rú dēng lǎo shì tái,huái bào wǎng bù shì。
既以休吾民,又足奉嘉客。jì yǐ xiū wú mín,yòu zú fèng jiā kè。
清暑暨凉秋,池景尤可惜。qīng shǔ jì liáng qiū,chí jǐng yóu kě xī。
红蕖四照香,风送入絺绤。hóng qú sì zhào xiāng,fēng sòng rù chī xì。
乘兴命轻舟,纵赏缓撑刺。chéng xīng mìng qīng zhōu,zòng shǎng huǎn chēng cì。
芳饵须鲙资,绿房欣手摘。fāng ěr xū kuài zī,lǜ fáng xīn shǒu zhāi。
就饮圆荷中,一当数大白。jiù yǐn yuán hé zhōng,yī dāng shù dà bái。
时见群鸥飞,惊此红袖拍。shí jiàn qún ōu fēi,jīng cǐ hóng xiù pāi。
献酬如未快,申令喜相搦。xiàn chóu rú wèi kuài,shēn lìng xǐ xiāng nuò。
或见大敌怯,便可遗巾帼。huò jiàn dà dí qiè,biàn kě yí jīn guó。
酣战方气振,俄景忽晡夕。hān zhàn fāng qì zhèn,é jǐng hū bū xī。
人笑山公归,酩酊倒巾帻。rén xiào shān gōng guī,mǐng dīng dào jīn zé。
谁知酩酊心,自有制胜策。shuí zhī mǐng dīng xīn,zì yǒu zhì shèng cè。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

再赋

韩琦

门径萦纡洞府间,了无尘外累幽闲。mén jìng yíng yū dòng fǔ jiān,le wú chén wài lèi yōu xián。
长杨十丈乱风雨,流水数枝鸣佩环。zhǎng yáng shí zhàng luàn fēng yǔ,liú shuǐ shù zhī míng pèi huán。
入户好峰谁可画,碍人新竹不容删。rù hù hǎo fēng shuí kě huà,ài rén xīn zhú bù róng shān。
池亭面面圆荷满,薄暮飞香送客还。chí tíng miàn miàn yuán hé mǎn,báo mù fēi xiāng sòng kè hái。

览诸人赠狄国宾察推诗

韩琦

凛凛梁公万世尊,复唐功业并乾坤。lǐn lǐn liáng gōng wàn shì zūn,fù táng gōng yè bìng qián kūn。
为臣所守能忠义,异代犹思录子孙。wèi chén suǒ shǒu néng zhōng yì,yì dài yóu sī lù zi sūn。
老嗣寂寥虽未振,大名瞻仰只如存。lǎo sì jì liáo suī wèi zhèn,dà míng zhān yǎng zhǐ rú cún。
后人真有希颜志,岂特孤风擅一门。hòu rén zhēn yǒu xī yán zhì,qǐ tè gū fēng shàn yī mén。

送范纯仁司封移漕京西

韩琦

衰拙何堪定绎骚,使台犹喜会英髦。shuāi zhuō hé kān dìng yì sāo,shǐ tái yóu xǐ huì yīng máo。
治财绝扰常先恕,移用皆宜似不劳。zhì cái jué rǎo cháng xiān shù,yí yòng jiē yí shì bù láo。
此去任贤终漕挽,几时当路压风涛。cǐ qù rèn xián zhōng cáo wǎn,jǐ shí dāng lù yā fēng tāo。
家声莫拟君能绍,日看青云步步高。jiā shēng mò nǐ jūn néng shào,rì kàn qīng yún bù bù gāo。

题致政赵刚大卿卧云堂

韩琦

一挂朝冠谢世纷,终南高隐邈难群。yī guà cháo guān xiè shì fēn,zhōng nán gāo yǐn miǎo nán qún。
不容圣治询黄发,径宅幽岩卧白云。bù róng shèng zhì xún huáng fā,jìng zhái yōu yán wò bái yún。
书簏绕床唯我伴,磴泉喧枕乃予闻。shū lù rào chuáng wéi wǒ bàn,dèng quán xuān zhěn nǎi yǔ wén。
此时谁可攀真驭,应有浮邱解挹君。cǐ shí shuí kě pān zhēn yù,yīng yǒu fú qiū jiě yì jūn。

题致政赵刚大卿宴息堂

韩琦

家园休息敞虚堂,直造希夷境外乡。jiā yuán xiū xī chǎng xū táng,zhí zào xī yí jìng wài xiāng。
无物不推山下胜,有花皆似洛中芳。wú wù bù tuī shān xià shèng,yǒu huā jiē shì luò zhōng fāng。
荷裁万扇悲长信,笋掷千簪醉孟尝。hé cái wàn shàn bēi zhǎng xìn,sǔn zhì qiān zān zuì mèng cháng。
子蔼令名居自足,主公襟韵日康强。zi ǎi lìng míng jū zì zú,zhǔ gōng jīn yùn rì kāng qiáng。

戊申末伏与立秋同日

韩琦

末伏居尝极蕴隆,今辰俄与立秋同。mò fú jū cháng jí yùn lóng,jīn chén é yǔ lì qiū tóng。
虽馀暴虐难禁暑,奈有萧骚已至风。suī yú bào nüè nán jìn shǔ,nài yǒu xiāo sāo yǐ zhì fēng。
冰出魏台犹示贵,扇思班箧欲收功。bīng chū wèi tái yóu shì guì,shàn sī bān qiè yù shōu gōng。
从兹渐入清凉境,林嘒寒蝉露暧空。cóng zī jiàn rù qīng liáng jìng,lín huì hán chán lù ài kōng。

初发长安遇雨

韩琦

九龙朝发起程初,甘泽滂然洒路衢。jiǔ lóng cháo fā qǐ chéng chū,gān zé pāng rán sǎ lù qú。
敢倦征途泥没踝,且观嘉谷秀垂珠。gǎn juàn zhēng tú ní méi huái,qiě guān jiā gǔ xiù chuí zhū。
高原直泻波头恶,弊伞平穿阵势粗。gāo yuán zhí xiè bō tóu è,bì sǎn píng chuān zhèn shì cū。
绣岭任遥须趁宿,莲花汤下洗尘躯。xiù lǐng rèn yáo xū chèn sù,lián huā tāng xià xǐ chén qū。

题灵泉观

韩琦

老木阴森盖满山,萧条宫展倚巑岏。lǎo mù yīn sēn gài mǎn shān,xiāo tiáo gōng zhǎn yǐ cuán wán。
留为治世无穷戒,自足明皇数纪欢。liú wèi zhì shì wú qióng jiè,zì zú míng huáng shù jì huān。
旧浴已残汤室暖,馀悲尚惨渭川寒。jiù yù yǐ cán tāng shì nuǎn,yú bēi shàng cǎn wèi chuān hán。
欲知百二关河胜,更待朝元阁上看。yù zhī bǎi èr guān hé shèng,gèng dài cháo yuán gé shàng kàn。

题朝元阁

韩琦

试往骊山顶上行,朝元孤绝耸峥嵘。shì wǎng lí shān dǐng shàng xíng,cháo yuán gū jué sǒng zhēng róng。
了无楼殿嗟馀侈,自见耕桑复太平。le wú lóu diàn jiē yú chǐ,zì jiàn gēng sāng fù tài píng。
两后绿苔多滑径,叶间红子不知名。liǎng hòu lǜ tái duō huá jìng,yè jiān hóng zi bù zhī míng。
南巅更就丹霞挹,顿觉尪然病骨清。nán diān gèng jiù dān xiá yì,dùn jué wāng rán bìng gǔ qīng。

题镇潼西溪

韩琦

芳林环掩密相搀,仙府天成似隐潜。fāng lín huán yǎn mì xiāng chān,xiān fǔ tiān chéng shì yǐn qián。
峰面槎牙屏簇画,溪心平澈鉴开奁。fēng miàn chá yá píng cù huà,xī xīn píng chè jiàn kāi lián。
秾妆照槛秋莲合,碎玉敲篷夜雨添。nóng zhuāng zhào kǎn qiū lián hé,suì yù qiāo péng yè yǔ tiān。
暂柅客轩醒病目,日斜无意驭彤襜。zàn nǐ kè xuān xǐng bìng mù,rì xié wú yì yù tóng chān。

题希夷先生真堂

韩琦

伊昔天真被谪书,亦教人境得仙居。yī xī tiān zhēn bèi zhé shū,yì jiào rén jìng dé xiān jū。
开门翠霭三峰近,合眼红尘万事疏。kāi mén cuì ǎi sān fēng jìn,hé yǎn hóng chén wàn shì shū。
仿佛旧容蝉已蜕,徘徊高隐室犹虚。fǎng fú jiù róng chán yǐ tuì,pái huái gāo yǐn shì yóu xū。
何时归伴赤松子,稳驾寻君物外车。hé shí guī bàn chì sōng zi,wěn jià xún jūn wù wài chē。

题玉泉院

韩琦

两行修柏夹云根,引入莲峰直下村。liǎng xíng xiū bǎi jiā yún gēn,yǐn rù lián fēng zhí xià cūn。
病骨醒魂安气母,幽亭收景厌山孙。bìng gǔ xǐng hún ān qì mǔ,yōu tíng shōu jǐng yàn shān sūn。
金堆望远千滩出,玉溜声喧万马奔。jīn duī wàng yuǎn qiān tān chū,yù liū shēng xuān wàn mǎ bēn。
坐叹尘劳无计住,却寻归路日黄昏。zuò tàn chén láo wú jì zhù,què xún guī lù rì huáng hūn。

硖石道中

韩琦

气爽风清八月天,雨馀秋色自萧然。qì shuǎng fēng qīng bā yuè tiān,yǔ yú qiū sè zì xiāo rán。
正当崤渑难行路,得见田畴大有年。zhèng dāng xiáo miǎn nán xíng lù,dé jiàn tián chóu dà yǒu nián。
丛薄远青供极望,霁云低白半危巅。cóng báo yuǎn qīng gōng jí wàng,jì yún dī bái bàn wēi diān。
河桥咫尺乡程便,病质虽疲喜强前。hé qiáo zhǐ chǐ xiāng chéng biàn,bìng zhì suī pí xǐ qiáng qián。

戊申西洛中秋对月

韩琦

海东推出水晶毬,碧抹晴空暝霭收。hǎi dōng tuī chū shuǐ jīng qiú,bì mǒ qíng kōng míng ǎi shōu。
素景独宜惟上节,清光无敌是中秋。sù jǐng dú yí wéi shàng jié,qīng guāng wú dí shì zhōng qiū。
家为梵室黄金界,人在天宫白玉楼。jiā wèi fàn shì huáng jīn jiè,rén zài tiān gōng bái yù lóu。
当此客途衰病者,敢于诗酒擅风流。dāng cǐ kè tú shuāi bìng zhě,gǎn yú shī jiǔ shàn fēng liú。

次韵答崔公孺比部至陈桥驿来别相会

韩琦

永日劳君倍驿驰,相期无失见相思。yǒng rì láo jūn bèi yì chí,xiāng qī wú shī jiàn xiāng sī。
义均吕驾来千里,情过阳关书一卮。yì jūn lǚ jià lái qiān lǐ,qíng guò yáng guān shū yī zhī。
喜接禅医开道眼,愧逢诗将立降旗。xǐ jiē chán yī kāi dào yǎn,kuì féng shī jiāng lì jiàng qí。
此行且纵漳滨卧,免弄幽并侠少儿。cǐ xíng qiě zòng zhāng bīn wò,miǎn nòng yōu bìng xiá shǎo ér。