古诗词

众春园

韩琦

中山雄北边,地得要害扼。zhōng shān xióng běi biān,dì dé yào hài è。
烽警昔未彻,民日困兵革。fēng jǐng xī wèi chè,mín rì kùn bīng gé。
一从无事来,历祀且半百。yī cóng wú shì lái,lì sì qiě bàn bǎi。
戈矛既钱镈,比屋遂仁宅。gē máo jì qián bó,bǐ wū suì rén zhái。
人生亦自劳,营业鲜暇隙。rén shēng yì zì láo,yíng yè xiān xiá xì。
诚哉百日勤,固愿一日适。chéng zāi bǎi rì qín,gù yuàn yī rì shì。
为政本人情,三代所不易。wèi zhèng běn rén qíng,sān dài suǒ bù yì。
汉吏称循良,在宣布恩泽。hàn lì chēng xún liáng,zài xuān bù ēn zé。
兹吾治废园,大揭众春额。zī wú zhì fèi yuán,dà jiē zhòng chūn é。
庶乎时节游,使见太平迹。shù hū shí jié yóu,shǐ jiàn tài píng jì。
园中何所有,风物难具籍。yuán zhōng hé suǒ yǒu,fēng wù nán jù jí。
方塘百亩馀,遥派逗寒碧。fāng táng bǎi mǔ yú,yáo pài dòu hán bì。
虚亭跨彩桥,孤屿耸幽石。xū tíng kuà cǎi qiáo,gū yǔ sǒng yōu shí。
环堤柳万株,无时张翠帟。huán dī liǔ wàn zhū,wú shí zhāng cuì yì。
移得江南天,不觉万里隔。yí dé jiāng nán tiān,bù jué wàn lǐ gé。
芳林灼灼花,次第锦绣坼。fāng lín zhuó zhuó huā,cì dì jǐn xiù chè。
三春烂熳时,为民开宴席。sān chūn làn màn shí,wèi mín kāi yàn xí。
观者如堵墙,士女杂城陌。guān zhě rú dǔ qiáng,shì nǚ zá chéng mò。
野态得天真,靓妆非俗格。yě tài dé tiān zhēn,jìng zhuāng fēi sú gé。
惟意任所如,去来何络绎。wéi yì rèn suǒ rú,qù lái hé luò yì。
多欢知有今,胜致骇非昔。duō huān zhī yǒu jīn,shèng zhì hài fēi xī。
如登老氏台,怀抱罔不释。rú dēng lǎo shì tái,huái bào wǎng bù shì。
既以休吾民,又足奉嘉客。jì yǐ xiū wú mín,yòu zú fèng jiā kè。
清暑暨凉秋,池景尤可惜。qīng shǔ jì liáng qiū,chí jǐng yóu kě xī。
红蕖四照香,风送入絺绤。hóng qú sì zhào xiāng,fēng sòng rù chī xì。
乘兴命轻舟,纵赏缓撑刺。chéng xīng mìng qīng zhōu,zòng shǎng huǎn chēng cì。
芳饵须鲙资,绿房欣手摘。fāng ěr xū kuài zī,lǜ fáng xīn shǒu zhāi。
就饮圆荷中,一当数大白。jiù yǐn yuán hé zhōng,yī dāng shù dà bái。
时见群鸥飞,惊此红袖拍。shí jiàn qún ōu fēi,jīng cǐ hóng xiù pāi。
献酬如未快,申令喜相搦。xiàn chóu rú wèi kuài,shēn lìng xǐ xiāng nuò。
或见大敌怯,便可遗巾帼。huò jiàn dà dí qiè,biàn kě yí jīn guó。
酣战方气振,俄景忽晡夕。hān zhàn fāng qì zhèn,é jǐng hū bū xī。
人笑山公归,酩酊倒巾帻。rén xiào shān gōng guī,mǐng dīng dào jīn zé。
谁知酩酊心,自有制胜策。shuí zhī mǐng dīng xīn,zì yǒu zhì shèng cè。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

闻前都水王荀龙郎中将率二三知旧游天平山寺

韩琦

天平高绝是家山,雨治安阳欲到难。tiān píng gāo jué shì jiā shān,yǔ zhì ān yáng yù dào nán。
此日名郎真好事,直携嘉客远同观。cǐ rì míng láng zhēn hǎo shì,zhí xié jiā kè yuǎn tóng guān。
峰擎寺脚重霄近,雹起潭心六月寒。fēng qíng sì jiǎo zhòng xiāo jìn,báo qǐ tán xīn liù yuè hán。
遥想醉吟昆阆里,乱飞珠玉出毫端。yáo xiǎng zuì yín kūn láng lǐ,luàn fēi zhū yù chū háo duān。

次韵答致政赵少师感怀

韩琦

羡公朝夕挹浮邱,应笑吾曹窘若囚。xiàn gōng cháo xī yì fú qiū,yīng xiào wú cáo jiǒng ruò qiú。
尘外有谁攀逸驾,壶中何处著闲愁。chén wài yǒu shuí pān yì jià,hú zhōng hé chù zhù xián chóu。
心休已得天真乐,身退犹存国事忧。xīn xiū yǐ dé tiān zhēn lè,shēn tuì yóu cún guó shì yōu。
积善由来神所劳,坐膺全福不须求。jī shàn yóu lái shén suǒ láo,zuò yīng quán fú bù xū qiú。

壬子中秋对月

韩琦

一轮徐出海东头,皓彩全供白帝秋。yī lún xú chū hǎi dōng tóu,hào cǎi quán gōng bái dì qiū。
桂迹自消安在斫,宝光无缺不因修。guì jì zì xiāo ān zài zhuó,bǎo guāng wú quē bù yīn xiū。
池心影撼金鳞碎,杯面波随玉液流。chí xīn yǐng hàn jīn lín suì,bēi miàn bō suí yù yè liú。
此夜圆蟾看处好,何须偏上最高楼。cǐ yè yuán chán kàn chù hǎo,hé xū piān shàng zuì gāo lóu。

登大安寺阁

韩琦

岧峣飞阁耸晴空,此过层梯第几重。tiáo yáo fēi gé sǒng qíng kōng,cǐ guò céng tī dì jǐ zhòng。
四野风烟笼胜地,半天金碧护真容。sì yě fēng yān lóng shèng dì,bàn tiān jīn bì hù zhēn róng。
浮图逼槛抽双笋,埤堄排云矗万峰。fú tú bī kǎn chōu shuāng sǔn,pí nì pái yún chù wàn fēng。
数刻飘然霄汉上,直疑超界脱尘踪。shù kè piāo rán xiāo hàn shàng,zhí yí chāo jiè tuō chén zōng。

八月十九日赏菊

韩琦

春英无不惜开迟,秋菊常怀素景悲。chūn yīng wú bù xī kāi chí,qiū jú cháng huái sù jǐng bēi。
惯负晚霜甘索寞,忽逢先闰促离披。guàn fù wǎn shuāng gān suǒ mò,hū féng xiān rùn cù lí pī。
欲移庭槛嫌伤早,拟泛宾罍未入时。yù yí tíng kǎn xián shāng zǎo,nǐ fàn bīn léi wèi rù shí。
自是寒花当守分,一违佳节速人嗤。zì shì hán huā dāng shǒu fēn,yī wéi jiā jié sù rén chī。

壬子九月七日会大安寺

韩琦

萧辰禅宇展疏筵,才去登高二日前。xiāo chén chán yǔ zhǎn shū yán,cái qù dēng gāo èr rì qián。
欲识先期成雅会,要闻清论接英贤。yù shí xiān qī chéng yǎ huì,yào wén qīng lùn jiē yīng xián。
何须白发喧歌板,自有黄花送酒船。hé xū bái fā xuān gē bǎn,zì yǒu huáng huā sòng jiǔ chuán。
危阁半空同倚槛,一般重九寂寥天。wēi gé bàn kōng tóng yǐ kǎn,yī bān zhòng jiǔ jì liáo tiān。

壬子重九

韩琦

菊有黄花气候移,重阳香萼已乾枝。jú yǒu huáng huā qì hòu yí,zhòng yáng xiāng è yǐ qián zhī。
金铃后坼孤芳在,玉液轻浮一醉宜。jīn líng hòu chè gū fāng zài,yù yè qīng fú yī zuì yí。
烟渚去来鸿自适,霜丛飞绕蝶何知。yān zhǔ qù lái hóng zì shì,shuāng cóng fēi rào dié hé zhī。
风前客帽从吹落,且伴山翁倒接䍦。fēng qián kè mào cóng chuī luò,qiě bàn shān wēng dào jiē lí。

赵资政再尹西蜀

韩琦

坤维求尹此难才,重倚真贤出上怀。kūn wéi qiú yǐn cǐ nán cái,zhòng yǐ zhēn xián chū shàng huái。
一去棠阴歌蔽芾,再来人乐似乖崖。yī qù táng yīn gē bì fèi,zài lái rén lè shì guāi yá。
新承纶綍从天别,旧过山川作画排。xīn chéng lún fú cóng tiān bié,jiù guò shān chuān zuò huà pái。
莫候使星临益分,郎回符采正三阶。mò hòu shǐ xīng lín yì fēn,láng huí fú cǎi zhèng sān jiē。

壬子冬至喜雪

韩琦

阳气初升力尚微,雪花来促故阴归。yáng qì chū shēng lì shàng wēi,xuě huā lái cù gù yīn guī。
润滋柔荔乘时出,暖逐轻灰应律飞。rùn zī róu lì chéng shí chū,nuǎn zhú qīng huī yīng lǜ fēi。
彤笔喜丰书瑞谍,土圭收影侍灵晖。tóng bǐ xǐ fēng shū ruì dié,tǔ guī shōu yǐng shì líng huī。
践长班集应同贺,剑佩光寒拱殿闱。jiàn zhǎng bān jí yīng tóng hè,jiàn pèi guāng hán gǒng diàn wéi。

次韵答接伴夏倚少卿

韩琦

定幕雍容绿水滨,使轺今喜接光尘。dìng mù yōng róng lǜ shuǐ bīn,shǐ yáo jīn xǐ jiē guāng chén。
当年不足称良治,此日空惭问大钧。dāng nián bù zú chēng liáng zhì,cǐ rì kōng cán wèn dà jūn。
钟鼎已无前饮胜,笑言应认昔怀真。zhōng dǐng yǐ wú qián yǐn shèng,xiào yán yīng rèn xī huái zhēn。
开樽莫惜俄欢弁,数刻相违易怆神。kāi zūn mò xī é huān biàn,shù kè xiāng wéi yì chuàng shén。

壬子十一月二十九日时雪方洽

韩琦

近腊犹悭六出繁,忽惊盈尺及民宽。jìn là yóu qiān liù chū fán,hū jīng yíng chǐ jí mín kuān。
万方蒙泽人人贺,通夕无风阵阵乾。wàn fāng méng zé rén rén hè,tōng xī wú fēng zhèn zhèn qián。
危石盖深盐虎陷,老枝擎重玉龙寒。wēi shí gài shēn yán hǔ xiàn,lǎo zhī qíng zhòng yù lóng hán。
欲知灵鹫银为界,试陟高楼一望看。yù zhī líng jiù yín wèi jiè,shì zhì gāo lóu yī wàng kàn。

新移宴厅

韩琦

魏藩池馆有唐风,宴宇耽然制尚雄。wèi fān chí guǎn yǒu táng fēng,yàn yǔ dān rán zhì shàng xióng。
岁月已深摧巨栋,庭除非旧逼离宫。suì yuè yǐ shēn cuī jù dòng,tíng chú fēi jiù bī lí gōng。
稍迁基址嚣尘外,适在园林掩映中。shāo qiān jī zhǐ xiāo chén wài,shì zài yuán lín yǎn yìng zhōng。
从此命宾何最盛,四时嘉景尽牢笼。cóng cǐ mìng bīn hé zuì shèng,sì shí jiā jǐng jǐn láo lóng。

癸丑灯夕

韩琦

争放红蕖燎紫沈,胜游谁肯惜千金。zhēng fàng hóng qú liáo zǐ shěn,shèng yóu shuí kěn xī qiān jīn。
人和更有笙歌助,酒美应无巷陌深。rén hé gèng yǒu shēng gē zhù,jiǔ měi yīng wú xiàng mò shēn。
化国光阴方甚永,洞天风物不难寻。huà guó guāng yīn fāng shén yǒng,dòng tiān fēng wù bù nán xún。
如何可致吾民乐,长似熙熙此夜心。rú hé kě zhì wú mín lè,zhǎng shì xī xī cǐ yè xīn。

癸丑初拜先坟

韩琦

昼锦三来治邺城,古人无似此翁荣。zhòu jǐn sān lái zhì yè chéng,gǔ rén wú shì cǐ wēng róng。
首过先陇心还慰,一见家山眼自明。shǒu guò xiān lǒng xīn hái wèi,yī jiàn jiā shān yǎn zì míng。
酾酒故庐延父老,驻车平野问农耕。shāi jiǔ gù lú yán fù lǎo,zhù chē píng yě wèn nóng gēng。
便思解绶从田叟,报国惭虽万死轻。biàn sī jiě shòu cóng tián sǒu,bào guó cán suī wàn sǐ qīng。

次日早赴西坟

韩琦

风入旌旗撼晓光,两茔亲展喜非常。fēng rù jīng qí hàn xiǎo guāng,liǎng yíng qīn zhǎn xǐ fēi cháng。
浓阴蔽野瞻乔木,逸势横天认太行。nóng yīn bì yě zhān qiáo mù,yì shì héng tiān rèn tài xíng。
自叹重茵宁及养,纵垂三组敢夸乡。zì tàn zhòng yīn níng jí yǎng,zòng chuí sān zǔ gǎn kuā xiāng。
路人或指荣虽甚,明哲何如汉子房。lù rén huò zhǐ róng suī shén,míng zhé hé rú hàn zi fáng。