古诗词

胡宗伟罢官改秩举将不及格往谒金陵丹阳诸使者遂朝行在颇有倦游之叹作诗送之

范成大

冻云埋山天冥蒙,北风无情雪塞空。dòng yún mái shān tiān míng méng,běi fēng wú qíng xuě sāi kōng。
道傍人稀鸟飞绝,问君东游何匆匆。dào bàng rén xī niǎo fēi jué,wèn jūn dōng yóu hé cōng cōng。
君言薄官淡无味,免俗未能聊复尔。jūn yán báo guān dàn wú wèi,miǎn sú wèi néng liáo fù ěr。
我评兹事一鸿毛,因行且看佳山水。wǒ píng zī shì yī hóng máo,yīn xíng qiě kàn jiā shān shuǐ。
陵阳楼阁压高城,烟屏百叠双流横。líng yáng lóu gé yā gāo chéng,yān píng bǎi dié shuāng liú héng。
姑孰江亭更奇绝,浓黛两抹长眉青。gū shú jiāng tíng gèng qí jué,nóng dài liǎng mǒ zhǎng méi qīng。
山形成龙复成虎,六代遗踪供吊古。shān xíng chéng lóng fù chéng hǔ,liù dài yí zōng gōng diào gǔ。
大荒莽苍江水黄,两涘风烟眇吴楚。dà huāng mǎng cāng jiāng shuǐ huáng,liǎng sì fēng yān miǎo wú chǔ。
却浮一苇下长川,浮玉低昂波聒天。què fú yī wěi xià zhǎng chuān,fú yù dī áng bō guā tiān。
梁溪南岸小停橹,一酌人间第二泉。liáng xī nán àn xiǎo tíng lǔ,yī zhuó rén jiān dì èr quán。
阊门峨峨过吾国,姑苏临波照金碧。chāng mén é é guò wú guó,gū sū lín bō zhào jīn bì。
太湖三万六千顷,上有垂虹跨南极。tài hú sān wàn liù qiān qǐng,shàng yǒu chuí hóng kuà nán jí。
我家越相尚神游,试从烟浪访扁舟。wǒ jiā yuè xiāng shàng shén yóu,shì cóng yān làng fǎng biǎn zhōu。
问讯白鸥相记否,谓言久客不胜愁。wèn xùn bái ōu xiāng jì fǒu,wèi yán jiǔ kè bù shèng chóu。
软红三尺长安道,九重城阙乾坤绕。ruǎn hóng sān chǐ zhǎng ān dào,jiǔ zhòng chéng quē qián kūn rào。
西湖山寺浙江楼,君昔曾游今更好。xī hú shān sì zhè jiāng lóu,jūn xī céng yóu jīn gèng hǎo。
故人客馆中天开,非君谁上黄金台。gù rén kè guǎn zhōng tiān kāi,fēi jūn shuí shàng huáng jīn tái。
挽著天衢五云上,却望江湖如梦回。wǎn zhù tiān qú wǔ yún shàng,què wàng jiāng hú rú mèng huí。
万境何如一丘壑,几时定解冠裳缚。wàn jìng hé rú yī qiū hè,jǐ shí dìng jiě guān shang fù。
幔亭山下桂丛深,清社向来都寂莫。màn tíng shān xià guì cóng shēn,qīng shè xiàng lái dōu jì mò。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

胭脂井三首

范成大

昭光殿下起楼台,拚得山河付酒杯。zhāo guāng diàn xià qǐ lóu tái,pàn dé shān hé fù jiǔ bēi。
春色已从金井去,月华空上石头来。chūn sè yǐ cóng jīn jǐng qù,yuè huá kōng shàng shí tóu lái。

胭脂井三首

范成大

午醉醒来一梦非,匆匆玉树逐春归。wǔ zuì xǐng lái yī mèng fēi,cōng cōng yù shù zhú chūn guī。
胭脂却作千年计,不似愁魂四散飞。yān zhī què zuò qiān nián jì,bù shì chóu hún sì sàn fēi。

胭脂井三首

范成大

腰支旅拒更神游,桃叶山前水自流。yāo zhī lǚ jù gèng shén yóu,táo yè shān qián shuǐ zì liú。
三十六书都莫恨,烦将歌舞过扬州。sān shí liù shū dōu mò hèn,fán jiāng gē wǔ guò yáng zhōu。

欲雪

范成大

乌鸦撩乱舞黄云,楼上飞花已唾人。wū yā liāo luàn wǔ huáng yún,lóu shàng fēi huā yǐ tuò rén。
说与江梅须早计,冯夷无赖欲争春。shuō yǔ jiāng méi xū zǎo jì,féng yí wú lài yù zhēng chūn。

读史三首

范成大

百岁亏成费械机,乌鸢蝼蚁竟同归。bǎi suì kuī chéng fèi xiè jī,wū yuān lóu yǐ jìng tóng guī。
一檠灯火挑明灭,两眼昏花管是非。yī qíng dēng huǒ tiāo míng miè,liǎng yǎn hūn huā guǎn shì fēi。

读史三首

范成大

堂堂列传冠元功,纸上浮云万事空。táng táng liè chuán guān yuán gōng,zhǐ shàng fú yún wàn shì kōng。
我若材堪当世用,他年应只似诸公。wǒ ruò cái kān dāng shì yòng,tā nián yīng zhǐ shì zhū gōng。

读史三首

范成大

镂冰琢雪战毛氂,画饼声名骨朽时。lòu bīng zuó xuě zhàn máo máo,huà bǐng shēng míng gǔ xiǔ shí。
汗简书青已儿戏,岘山辛苦更沉碑。hàn jiǎn shū qīng yǐ ér xì,xiàn shān xīn kǔ gèng chén bēi。

宴坐庵四首

范成大

油灯已暗忽微明,石鼎将干尚有声。yóu dēng yǐ àn hū wēi míng,shí dǐng jiāng gàn shàng yǒu shēng。
衲被蒙头笼两袖,藜床无地着功名。nà bèi méng tóu lóng liǎng xiù,lí chuáng wú dì zhe gōng míng。

宴坐庵四首

范成大

五更风竹闹轩窗,听作江船浪隐床。wǔ gèng fēng zhú nào xuān chuāng,tīng zuò jiāng chuán làng yǐn chuáng。
枕上翻身寻断梦,故人待漏满靴霜。zhěn shàng fān shēn xún duàn mèng,gù rén dài lòu mǎn xuē shuāng。

宴坐庵四首

范成大

粥鱼吼罢鼓逢逢,卧听饥鼯上晓釭。zhōu yú hǒu bà gǔ féng féng,wò tīng jī wú shàng xiǎo gāng。
一点斜光明纸帐,悟知檐雀已穿窗。yī diǎn xié guāng míng zhǐ zhàng,wù zhī yán què yǐ chuān chuāng。

宴坐庵四首

范成大

跏趺合眼是无何,静里惟闻鸟雀多。jiā fū hé yǎn shì wú hé,jìng lǐ wéi wén niǎo què duō。
俗客叩门称问字,又烦居士起穿靴。sú kè kòu mén chēng wèn zì,yòu fán jū shì qǐ chuān xuē。

即事

范成大

醉袖笼鞭转柳塘,青门芳树掩残香。zuì xiù lóng biān zhuǎn liǔ táng,qīng mén fāng shù yǎn cán xiāng。
谁惊翡翠双飞去,只有莲花对断肠。shuí jīng fěi cuì shuāng fēi qù,zhǐ yǒu lián huā duì duàn cháng。

春晚即事

范成大

屋头清樾暗荆扉,紫葚斓斑翠荚肥。wū tóu qīng yuè àn jīng fēi,zǐ rèn lán bān cuì jiá féi。
春晚轩窗人独困,日长篱落燕双飞。chūn wǎn xuān chuāng rén dú kùn,rì zhǎng lí luò yàn shuāng fēi。

题城山晚对轩壁

范成大

一枕清风梦绿萝,人间随处是南柯。yī zhěn qīng fēng mèng lǜ luó,rén jiān suí chù shì nán kē。
也知睡足当归去,不奈溪山留客何。yě zhī shuì zú dāng guī qù,bù nài xī shān liú kè hé。

春晚三首

范成大

阴阴垂柳闭朱门,一曲阑干一断魂。yīn yīn chuí liǔ bì zhū mén,yī qū lán gàn yī duàn hún。
手把青梅春已去,满城风雨怕黄昏。shǒu bǎ qīng méi chūn yǐ qù,mǎn chéng fēng yǔ pà huáng hūn。