古诗词

爱雪歌

范成大

平生爱雪如子猷,江湖乘兴常泛舟。píng shēng ài xuě rú zi yóu,jiāng hú chéng xīng cháng fàn zhōu。
长篙斫冰阴火迸,玉板破碎凝不流。zhǎng gāo zhuó bīng yīn huǒ bèng,yù bǎn pò suì níng bù liú。
淙琤大响出船底,两舷戛击锵鸣球。cóng chēng dà xiǎng chū chuán dǐ,liǎng xián jiá jī qiāng míng qiú。
棹夫披蓑舞白凤,滩子挽繂拖素虬。zhào fū pī suō wǔ bái fèng,tān zi wǎn lǜ tuō sù qiú。
四开篷窗爱清供,风卷花絮飞来稠。sì kāi péng chuāng ài qīng gōng,fēng juǎn huā xù fēi lái chóu。
飘飘着衣宝唾住,片片入酒春酥浮。piāo piāo zhe yī bǎo tuò zhù,piàn piàn rù jiǔ chūn sū fú。
醉中榜入玉烟去,耳热不管寒飕飕。zuì zhōng bǎng rù yù yān qù,ěr rè bù guǎn hán sōu sōu。
大千空蒙到何许,日暮未肯回船头。dà qiān kōng méng dào hé xǔ,rì mù wèi kěn huí chuán tóu。
夜深冻合随处泊,歌呼达晓鱼龙愁。yè shēn dòng hé suí chù pō,gē hū dá xiǎo yú lóng chóu。
明朝掬雪颒且漱,挥毫落纸云烟遒。míng cháo jū xuě huì qiě shù,huī háo luò zhǐ yún yān qiú。
新诗往往成故事,至今句法留沧洲。xīn shī wǎng wǎng chéng gù shì,zhì jīn jù fǎ liú cāng zhōu。
推迁华年弦柱换,俯仰归鬓塘蒲秋。tuī qiān huá nián xián zhù huàn,fǔ yǎng guī bìn táng pú qiū。
晓衾闻雪亦健起,径欲一棹追昔游。xiǎo qīn wén xuě yì jiàn qǐ,jìng yù yī zhào zhuī xī yóu。
毡衫肨肛束浑脱,絮帽匼匝蒙兜鍪。zhān shān pàng gāng shù hún tuō,xù mào kē zā méng dōu móu。
十步出门九步坐,儿女遮说相苛留。shí bù chū mén jiǔ bù zuò,ér nǚ zhē shuō xiāng kē liú。
谓言此是少年事,岁晚牖户当绸缪。wèi yán cǐ shì shǎo nián shì,suì wǎn yǒu hù dāng chóu móu。
万景无穷鼎鼎至,百年有限垂垂休。wàn jǐng wú qióng dǐng dǐng zhì,bǎi nián yǒu xiàn chuí chuí xiū。
梦随落雁堕沙嘴,愁对饥鸱蹲瓦沟。mèng suí luò yàn duò shā zuǐ,chóu duì jī chī dūn wǎ gōu。
重寻胜践可复许,且挹清寒揩病眸。zhòng xún shèng jiàn kě fù xǔ,qiě yì qīng hán kāi bìng móu。
须臾未遽妨性命,呼童尽卷风帘钩。xū yú wèi jù fáng xìng mìng,hū tóng jǐn juǎn fēng lián gōu。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

读唐太宗纪

范成大

佐命诸公趣夜装,争言社稷要灵长。zuǒ mìng zhū gōng qù yè zhuāng,zhēng yán shè jì yào líng zhǎng。
就令昆季尸神器,未必唐家便破亡。jiù lìng kūn jì shī shén qì,wèi bì táng jiā biàn pò wáng。

读唐太宗纪

范成大

建成回马欲驰归,元吉行趋武德闱。jiàn chéng huí mǎ yù chí guī,yuán jí xíng qū wǔ dé wéi。
若使两人俱得去,却于何处极兵威。ruò shǐ liǎng rén jù dé qù,què yú hé chù jí bīng wēi。

读唐太宗纪

范成大

嫡长承祧有大伦,老公爱子本平均。dí zhǎng chéng tiāo yǒu dà lún,lǎo gōng ài zi běn píng jūn。
只知世上寻常理,争信英雄解灭亲。zhǐ zhī shì shàng xún cháng lǐ,zhēng xìn yīng xióng jiě miè qīn。

题南塘客舍

范成大

闲里方知得此生,痴人身外更经营。xián lǐ fāng zhī dé cǐ shēng,chī rén shēn wài gèng jīng yíng。
君看坐贾行商辈,谁复从容唱渭城。jūn kàn zuò jiǎ xíng shāng bèi,shuí fù cóng róng chàng wèi chéng。

重读唐太宗纪

范成大

父子情深苦亦深,盖天神武一沾襟。fù zi qíng shēn kǔ yì shēn,gài tiān shén wǔ yī zhān jīn。
想当拔刃投床际,也忆海池舟里心。xiǎng dāng bá rèn tóu chuáng jì,yě yì hǎi chí zhōu lǐ xīn。

重读唐太宗纪

范成大

承乾谋父保天年,青雀图兄亦两全。chéng qián móu fù bǎo tiān nián,qīng què tú xiōng yì liǎng quán。
隐刺诸儿却孥戮,一私知隔几山渊。yǐn cì zhū ér què nú lù,yī sī zhī gé jǐ shān yuān。

重读唐太宗纪

范成大

更张聊欲亢吾宗,仁孝承家合至公。gèng zhāng liáo yù kàng wú zōng,rén xiào chéng jiā hé zhì gōng。
天发杀机那可料,正投阿武祸胎中。tiān fā shā jī nà kě liào,zhèng tóu ā wǔ huò tāi zhōng。

净行寺傍皆圩田每为潦涨所决民岁岁兴筑患粮绝功辄不成

范成大

崩涛裂岸四三年,落日寒烟正渺然。bēng tāo liè àn sì sān nián,luò rì hán yān zhèng miǎo rán。
空腹荷锄那办此,人功未至不关天。kōng fù hé chú nà bàn cǐ,rén gōng wèi zhì bù guān tiān。

衮山道中

范成大

虎啸狐鸣苦竹丛,魂惊终日走蒙茸。hǔ xiào hú míng kǔ zhú cóng,hún jīng zhōng rì zǒu méng rōng。
松林断处前山缺,又见南湖数十峰。sōng lín duàn chù qián shān quē,yòu jiàn nán hú shù shí fēng。

元夕泊舟霅川

范成大

莲炬光中月自圆,人情草草竞华年。lián jù guāng zhōng yuè zì yuán,rén qíng cǎo cǎo jìng huá nián。
最怜一夜旗亭鼓,能共钟声到客船。zuì lián yī yè qí tíng gǔ,néng gòng zhōng shēng dào kè chuán。

桐川郡圃梅极盛皆围抱高木浙中无有

范成大

家住丹枫白苇林,横枝一笑万黄金。jiā zhù dān fēng bái wěi lín,héng zhī yī xiào wàn huáng jīn。
玉溪园里逢千树,还尽春风未足心。yù xī yuán lǐ féng qiān shù,hái jǐn chūn fēng wèi zú xīn。

牧马山道中

范成大

土桥茅屋两三家,竹里鸣泉漱白沙。tǔ qiáo máo wū liǎng sān jiā,zhú lǐ míng quán shù bái shā。
春色恼人无畔岸,乱飘风袖拂梅花。chūn sè nǎo rén wú pàn àn,luàn piāo fēng xiù fú méi huā。

游宁国奉圣寺

范成大

松梢台殿郁高标,山转溪回一水朝。sōng shāo tái diàn yù gāo biāo,shān zhuǎn xī huí yī shuǐ cháo。
不惜褰裳呼小渡,夜来春涨失浮桥。bù xī qiān shang hū xiǎo dù,yè lái chūn zhǎng shī fú qiáo。

自宁国溪行至宣城舟人云凡百八十滩

范成大

波惊石险夜喧雷,晓泊旗亭笑眼开。bō jīng shí xiǎn yè xuān léi,xiǎo pō qí tíng xiào yǎn kāi。
休问行人缘底瘦,适从百八十滩来。xiū wèn xíng rén yuán dǐ shòu,shì cóng bǎi bā shí tān lái。

晚步西园

范成大

料峭轻寒结晚阴,飞花院落怨春深。liào qiào qīng hán jié wǎn yīn,fēi huā yuàn luò yuàn chūn shēn。
吹开红紫还吹落,一种东风两样心。chuī kāi hóng zǐ hái chuī luò,yī zhǒng dōng fēng liǎng yàng xīn。