古诗词

爱雪歌

范成大

平生爱雪如子猷,江湖乘兴常泛舟。píng shēng ài xuě rú zi yóu,jiāng hú chéng xīng cháng fàn zhōu。
长篙斫冰阴火迸,玉板破碎凝不流。zhǎng gāo zhuó bīng yīn huǒ bèng,yù bǎn pò suì níng bù liú。
淙琤大响出船底,两舷戛击锵鸣球。cóng chēng dà xiǎng chū chuán dǐ,liǎng xián jiá jī qiāng míng qiú。
棹夫披蓑舞白凤,滩子挽繂拖素虬。zhào fū pī suō wǔ bái fèng,tān zi wǎn lǜ tuō sù qiú。
四开篷窗爱清供,风卷花絮飞来稠。sì kāi péng chuāng ài qīng gōng,fēng juǎn huā xù fēi lái chóu。
飘飘着衣宝唾住,片片入酒春酥浮。piāo piāo zhe yī bǎo tuò zhù,piàn piàn rù jiǔ chūn sū fú。
醉中榜入玉烟去,耳热不管寒飕飕。zuì zhōng bǎng rù yù yān qù,ěr rè bù guǎn hán sōu sōu。
大千空蒙到何许,日暮未肯回船头。dà qiān kōng méng dào hé xǔ,rì mù wèi kěn huí chuán tóu。
夜深冻合随处泊,歌呼达晓鱼龙愁。yè shēn dòng hé suí chù pō,gē hū dá xiǎo yú lóng chóu。
明朝掬雪颒且漱,挥毫落纸云烟遒。míng cháo jū xuě huì qiě shù,huī háo luò zhǐ yún yān qiú。
新诗往往成故事,至今句法留沧洲。xīn shī wǎng wǎng chéng gù shì,zhì jīn jù fǎ liú cāng zhōu。
推迁华年弦柱换,俯仰归鬓塘蒲秋。tuī qiān huá nián xián zhù huàn,fǔ yǎng guī bìn táng pú qiū。
晓衾闻雪亦健起,径欲一棹追昔游。xiǎo qīn wén xuě yì jiàn qǐ,jìng yù yī zhào zhuī xī yóu。
毡衫肨肛束浑脱,絮帽匼匝蒙兜鍪。zhān shān pàng gāng shù hún tuō,xù mào kē zā méng dōu móu。
十步出门九步坐,儿女遮说相苛留。shí bù chū mén jiǔ bù zuò,ér nǚ zhē shuō xiāng kē liú。
谓言此是少年事,岁晚牖户当绸缪。wèi yán cǐ shì shǎo nián shì,suì wǎn yǒu hù dāng chóu móu。
万景无穷鼎鼎至,百年有限垂垂休。wàn jǐng wú qióng dǐng dǐng zhì,bǎi nián yǒu xiàn chuí chuí xiū。
梦随落雁堕沙嘴,愁对饥鸱蹲瓦沟。mèng suí luò yàn duò shā zuǐ,chóu duì jī chī dūn wǎ gōu。
重寻胜践可复许,且挹清寒揩病眸。zhòng xún shèng jiàn kě fù xǔ,qiě yì qīng hán kāi bìng móu。
须臾未遽妨性命,呼童尽卷风帘钩。xū yú wèi jù fáng xìng mìng,hū tóng jǐn juǎn fēng lián gōu。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

张恭甫正字折赠馆中碧桃因次子充韵

范成大

满枝晴雪照青霞,旧识桃源晕碧花。mǎn zhī qíng xuě zhào qīng xiá,jiù shí táo yuán yūn bì huā。
俯仰京尘隔年梦,东风犹认故人家。fǔ yǎng jīng chén gé nián mèng,dōng fēng yóu rèn gù rén jiā。

次韵刘韶美大风雨坏门屋

范成大

云烟挥翰墨池翻,缃缥如山昼掩关。yún yān huī hàn mò chí fān,xiāng piāo rú shān zhòu yǎn guān。
已许六丁收散落,只愁雷电费墙藩。yǐ xǔ liù dīng shōu sàn luò,zhǐ chóu léi diàn fèi qiáng fān。

冷泉亭放水

范成大

古苔危磴著枯藜,脚底翻涛汹欲飞。gǔ tái wēi dèng zhù kū lí,jiǎo dǐ fān tāo xiōng yù fēi。
九陌倦游那有此,从教惊雪溅尘衣。jiǔ mò juàn yóu nà yǒu cǐ,cóng jiào jīng xuě jiàn chén yī。

九月十日南山见梅

范成大

五斗留连首屡回,来寻南涧濯尘埃。wǔ dòu liú lián shǒu lǚ huí,lái xún nán jiàn zhuó chén āi。
春风直恐渊明去,借与横斜对菊开。chūn fēng zhí kǒng yuān míng qù,jiè yǔ héng xié duì jú kāi。

三月四日骤暖

范成大

日脚融晴晚气暄,睡馀初觉薄罗便。rì jiǎo róng qíng wǎn qì xuān,shuì yú chū jué báo luó biàn。
如何柳絮沾泥处,暖似槐阴转午天。rú hé liǔ xù zhān ní chù,nuǎn shì huái yīn zhuǎn wǔ tiān。

久雨地湿

范成大

汗础经旬未肯乾,破窗随处有蜗涎。hàn chǔ jīng xún wèi kěn qián,pò chuāng suí chù yǒu wō xián。
只今不耐春阴得,想见黄梅细雨天。zhǐ jīn bù nài chūn yīn dé,xiǎng jiàn huáng méi xì yǔ tiān。

从巨济乞蜡梅

范成大

寂寥人在晓鸡窗,苦忆花前续断肠。jì liáo rén zài xiǎo jī chuāng,kǔ yì huā qián xù duàn cháng。
全树折来应不惜,君家真色自生香。quán shù zhé lái yīng bù xī,jūn jiā zhēn sè zì shēng xiāng。

次韵朋元卖花处见梅

范成大

烟浓日淡不多寒,担上看花雪作团。yān nóng rì dàn bù duō hán,dān shàng kàn huā xuě zuò tuán。
想得竹边春已暗,明朝走马过溪看。xiǎng dé zhú biān chūn yǐ àn,míng cháo zǒu mǎ guò xī kàn。

题宝林寺可赋轩

范成大

十里山行杂市声,道傍无处濯尘缨。shí lǐ shān xíng zá shì shēng,dào bàng wú chù zhuó chén yīng。
宝林寺里逢修竹,方有诗情约略生。bǎo lín sì lǐ féng xiū zhú,fāng yǒu shī qíng yuē lüè shēng。

次韵乐先生吴中见寄八首

范成大

金鹤飞来尺素通,新诗字字挟光风。jīn hè fēi lái chǐ sù tōng,xīn shī zì zì xié guāng fēng。
三年湖海关心处,都在先生句子中。sān nián hú hǎi guān xīn chù,dōu zài xiān shēng jù zi zhōng。

次韵乐先生吴中见寄八首

范成大

官居门巷果园西,桃李成蹊杏压枝。guān jū mén xiàng guǒ yuán xī,táo lǐ chéng qī xìng yā zhī。
如许年芳忙里过,斩新今日试题诗。rú xǔ nián fāng máng lǐ guò,zhǎn xīn jīn rì shì tí shī。

次韵乐先生吴中见寄八首

范成大

暮林栖鸟各深枝,燕子知巢触幔飞。mù lín qī niǎo gè shēn zhī,yàn zi zhī cháo chù màn fēi。
倘有三椽今已去,不关五斗解忘归。tǎng yǒu sān chuán jīn yǐ qù,bù guān wǔ dòu jiě wàng guī。

次韵乐先生吴中见寄八首

范成大

懒不看书似姓边,梦魂飞绕白鸥前。lǎn bù kàn shū shì xìng biān,mèng hún fēi rào bái ōu qián。
须知席帽冲尘出,不似篷窗听雨眠。xū zhī xí mào chōng chén chū,bù shì péng chuāng tīng yǔ mián。

次韵乐先生吴中见寄八首

范成大

送春蒙雨涨蘋滩,荷叶田田柳絮阑。sòng chūn méng yǔ zhǎng píng tān,hé yè tián tián liǔ xù lán。
想见垂虹三万顷,拍天湖水钓丝寒。xiǎng jiàn chuí hóng sān wàn qǐng,pāi tiān hú shuǐ diào sī hán。

次韵乐先生吴中见寄八首

范成大

知从了义透音闻,古井无波岂更浑。zhī cóng le yì tòu yīn wén,gǔ jǐng wú bō qǐ gèng hún。
便好一坑埋众妙,何须六结解诸根。biàn hǎo yī kēng mái zhòng miào,hé xū liù jié jiě zhū gēn。