古诗词

踏莎行·有感六首

杨爵

黄叶萧萧,西风浩浩。huáng yè xiāo xiāo,xī fēng hào hào。
犴中忽讶寒先到。àn zhōng hū yà hán xiān dào。
每将心事对晴天,肯因穷老伤怀抱。měi jiāng xīn shì duì qíng tiān,kěn yīn qióng lǎo shāng huái bào。
浮沤古今,云雨世道。fú ōu gǔ jīn,yún yǔ shì dào。
漫把荣辱堪作笑。màn bǎ róng rǔ kān zuò xiào。
男儿何事郁襟怀,自有鸢飞与鱼跃。nán ér hé shì yù jīn huái,zì yǒu yuān fēi yǔ yú yuè。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

遣怀二首用杜工部韵

杨爵

梦想丘园孰与班,秦中泾沚傍商颜。mèng xiǎng qiū yuán shú yǔ bān,qín zhōng jīng zhǐ bàng shāng yán。
百年须系闲中罢,一曲长歌日暮还。bǎi nián xū xì xián zhōng bà,yī qū zhǎng gē rì mù hái。
月朗风清皆自得,鸢飞鱼跃在其间。yuè lǎng fēng qīng jiē zì dé,yuān fēi yú yuè zài qí jiān。
茅斋却笑堪人意,正对南山倚北山。máo zhāi què xiào kān rén yì,zhèng duì nán shān yǐ běi shān。

夜将晓梦过原次寮隐居赋诗为次寮赠得起二语觉而足之乙巳年六月初十日

杨爵

莫道山林无可乐,只鸡斗酒有余情。mò dào shān lín wú kě lè,zhǐ jī dòu jiǔ yǒu yú qíng。
觉来却是圜窗梦,卧听燕山杜宇鸣。jué lái què shì huán chuāng mèng,wò tīng yàn shān dù yǔ míng。
幽累缚我家何在,世事令人身自轻。yōu lèi fù wǒ jiā hé zài,shì shì lìng rén shēn zì qīng。
一枕黄粱心未了,长天目断片云横。yī zhěn huáng liáng xīn wèi le,zhǎng tiān mù duàn piàn yún héng。

闲作四首

杨爵

斯道弥漫贯古今,幽窗正好整囚襟。sī dào mí màn guàn gǔ jīn,yōu chuāng zhèng hǎo zhěng qiú jīn。
毫厘乖谬天机远,一念虚明上帝临。háo lí guāi miù tiān jī yuǎn,yī niàn xū míng shàng dì lín。
礼用事时为复礼,心惩失处见真心。lǐ yòng shì shí wèi fù lǐ,xīn chéng shī chù jiàn zhēn xīn。
存亡操舍皆由我,默默须从方寸寻。cún wáng cāo shě jiē yóu wǒ,mò mò xū cóng fāng cùn xún。

闲作四首

杨爵

参破乾坤古与今,一忧一乐见胸襟。cān pò qián kūn gǔ yǔ jīn,yī yōu yī lè jiàn xiōng jīn。
鬼神不爽几微监,幽室常如师保临。guǐ shén bù shuǎng jǐ wēi jiān,yōu shì cháng rú shī bǎo lín。
君子固穷吾未得,哲人自静彼何心。jūn zi gù qióng wú wèi dé,zhé rén zì jìng bǐ hé xīn。
包羲不尽当年意,此地还须细细寻。bāo xī bù jǐn dāng nián yì,cǐ dì hái xū xì xì xún。

闲作四首

杨爵

思古原来为挽今,国民恻恻此胸襟。sī gǔ yuán lái wèi wǎn jīn,guó mín cè cè cǐ xiōng jīn。
致身臣子曰忠荩,为答天王之智临。zhì shēn chén zi yuē zhōng jìn,wèi dá tiān wáng zhī zhì lín。
霜剥风摧今日事,江湖廊庙往年心。shuāng bō fēng cuī jīn rì shì,jiāng hú láng miào wǎng nián xīn。
天乎命也难穷极,一息还从真处寻。tiān hū mìng yě nán qióng jí,yī xī hái cóng zhēn chù xún。

闲作四首

杨爵

自古遭逢未有今,空茫宇宙见胸襟。zì gǔ zāo féng wèi yǒu jīn,kōng máng yǔ zhòu jiàn xiōng jīn。
狐乌走走声声叫,云雨朝朝暮暮临。hú wū zǒu zǒu shēng shēng jiào,yún yǔ cháo cháo mù mù lín。
输已应知郭泰虑,济时还识范滂心。shū yǐ yīng zhī guō tài lǜ,jì shí hái shí fàn pāng xīn。
感来感去真机在,此理才知不易寻。gǎn lái gǎn qù zhēn jī zài,cǐ lǐ cái zhī bù yì xún。

送纪中夫归秦

杨爵

与子同心二十年,僧堂香火半炉烟。yǔ zi tóng xīn èr shí nián,sēng táng xiāng huǒ bàn lú yān。
正防步履三关险,却笑功名一线牵。zhèng fáng bù lǚ sān guān xiǎn,què xiào gōng míng yī xiàn qiān。
囚系艰危怀后进,衰残寤寐仰前贤。qiú xì jiān wēi huái hòu jìn,shuāi cán wù mèi yǎng qián xián。
归来共了平生事,就此先期立志坚。guī lái gòng le píng shēng shì,jiù cǐ xiān qī lì zhì jiān。

送林张二都黄门谪官出狱

杨爵

侍臣暂出五云乡,总是皇朝恩浩滂。shì chén zàn chū wǔ yún xiāng,zǒng shì huáng cháo ēn hào pāng。
九品官非闲处着,千钧弩在甲中藏。jiǔ pǐn guān fēi xián chù zhe,qiān jūn nǔ zài jiǎ zhōng cáng。
几年忠疏流封内,万里悬旌归帝傍。jǐ nián zhōng shū liú fēng nèi,wàn lǐ xuán jīng guī dì bàng。
他日赐环承顾问,好将民瘼答君王。tā rì cì huán chéng gù wèn,hǎo jiāng mín mò dá jūn wáng。

和大司马联峰先生诗二首用其起句

杨爵

席地檐前趁晚凉,幽怀相与叹流光。xí dì yán qián chèn wǎn liáng,yōu huái xiāng yǔ tàn liú guāng。
思危自觉一心折,行远空余双鬓苍。sī wēi zì jué yī xīn zhé,xíng yuǎn kōng yú shuāng bìn cāng。
风景久成人惯习,卷舒堪笑此颠狂。fēng jǐng jiǔ chéng rén guàn xí,juǎn shū kān xiào cǐ diān kuáng。
世间翻覆都休道,只可坚吾百炼刚。shì jiān fān fù dōu xiū dào,zhǐ kě jiān wú bǎi liàn gāng。

狱中赠孙都御史

杨爵

一系秋梧岁序迁,眼前光景总堪怜。yī xì qiū wú suì xù qiān,yǎn qián guāng jǐng zǒng kān lián。
暮云思望八千里,济世勋名二十年。mù yún sī wàng bā qiān lǐ,jì shì xūn míng èr shí nián。
天降困穷终有益,到今显祖始无偏。tiān jiàng kùn qióng zhōng yǒu yì,dào jīn xiǎn zǔ shǐ wú piān。
从兹努力加餐饭,浩浩乾坤在两肩。cóng zī nǔ lì jiā cān fàn,hào hào qián kūn zài liǎng jiān。

乙巳年八月十二日主上符鸾释放寻复逮系有感

杨爵

忽忆去年今日秋,犴狴同得荷天休。hū yì qù nián jīn rì qiū,àn bì tóng dé hé tiān xiū。
暂归故里观三径,传播纶音到九州。zàn guī gù lǐ guān sān jìng,chuán bō lún yīn dào jiǔ zhōu。
明主心无偏好恶,小臣罪未了幽囚。míng zhǔ xīn wú piān hǎo è,xiǎo chén zuì wèi le yōu qiú。
有时旷荡恩还下,稽首遥辞五凤楼。yǒu shí kuàng dàng ēn hái xià,jī shǒu yáo cí wǔ fèng lóu。

诏狱言别

杨爵

逢君倾倒此衷诚,追忆平生契合情。féng jūn qīng dào cǐ zhōng chéng,zhuī yì píng shēng qì hé qíng。
心为纲常千古重,言因忠鲠一身轻。xīn wèi gāng cháng qiān gǔ zhòng,yán yīn zhōng gěng yī shēn qīng。
同来被逮春光暖,此去垂纶洨水清。tóng lái bèi dǎi chūn guāng nuǎn,cǐ qù chuí lún xiáo shuǐ qīng。
千里神交劳梦寐,蒲台晓月见高明。qiān lǐ shén jiāo láo mèng mèi,pú tái xiǎo yuè jiàn gāo míng。

许由巢父二人皆唐尧时高士也与后世身陷缧绁者相去不啻万世传称弃瓢饮犊事皆未知有无昨夜梦入其庙中见二人像欣然有感题诗壁上未就而觉乃足成之甲辰九月二十二日书于狱中

杨爵

遭逢世道是升平,高尚同将天下轻。zāo féng shì dào shì shēng píng,gāo shàng tóng jiāng tiān xià qīng。
树上瓢捐风响定,耳边污去水流清。shù shàng piáo juān fēng xiǎng dìng,ěr biān wū qù shuǐ liú qīng。
山中不换冕旒色,犊口惟餐芝草英。shān zhōng bù huàn miǎn liú sè,dú kǒu wéi cān zhī cǎo yīng。
恍惚萧然祠宇在,尘颜羞见二先生。huǎng hū xiāo rán cí yǔ zài,chén yán xiū jiàn èr xiān shēng。

哭李石迭

杨爵

传来凶讣自中州,此地哭君欲白头。chuán lái xiōng fù zì zhōng zhōu,cǐ dì kū jūn yù bái tóu。
风雨几番入梦寐,功名半世属荒丘。fēng yǔ jǐ fān rù mèng mèi,gōng míng bàn shì shǔ huāng qiū。
五年离别心犹在,一代英豪事已休。wǔ nián lí bié xīn yóu zài,yī dài yīng háo shì yǐ xiū。
空堕两行忧国泪,柩前一洒意无由。kōng duò liǎng xíng yōu guó lèi,jiù qián yī sǎ yì wú yóu。

秋燕

杨爵

窎窎深高罪未终,思量安得此萍踪。diào diào shēn gāo zuì wèi zhōng,sī liàng ān dé cǐ píng zōng。
残生久在天边系,世故都从眼底空。cán shēng jiǔ zài tiān biān xì,shì gù dōu cóng yǎn dǐ kōng。
渐觉秋风千路涩,还看霜月万山红。jiàn jué qiū fēng qiān lù sè,hái kàn shuāng yuè wàn shān hóng。
愿将国步与民瘼,入我皇王所照中。yuàn jiāng guó bù yǔ mín mò,rù wǒ huáng wáng suǒ zhào zhōng。