古诗词

踏莎行·有感六首

杨爵

黄叶萧萧,西风浩浩。huáng yè xiāo xiāo,xī fēng hào hào。
犴中忽讶寒先到。àn zhōng hū yà hán xiān dào。
每将心事对晴天,肯因穷老伤怀抱。měi jiāng xīn shì duì qíng tiān,kěn yīn qióng lǎo shāng huái bào。
浮沤古今,云雨世道。fú ōu gǔ jīn,yún yǔ shì dào。
漫把荣辱堪作笑。màn bǎ róng rǔ kān zuò xiào。
男儿何事郁襟怀,自有鸢飞与鱼跃。nán ér hé shì yù jīn huái,zì yǒu yuān fēi yǔ yú yuè。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

重九用杜少陵韵

杨爵

处处重阳今日节,年年身傍金吾台。chù chù zhòng yáng jīn rì jié,nián nián shēn bàng jīn wú tái。
风吹短发囚巾冷,酒破忧时怀抱开。fēng chuī duǎn fā qiú jīn lěng,jiǔ pò yōu shí huái bào kāi。
世上感多谁应少,眼前暑去又寒来。shì shàng gǎn duō shuí yīng shǎo,yǎn qián shǔ qù yòu hán lái。
丈夫一念真机在,岂效牛山悲老催。zhàng fū yī niàn zhēn jī zài,qǐ xiào niú shān bēi lǎo cuī。

送人

杨爵

共处忧虞冬复冬,而今君去我谁宗。gòng chù yōu yú dōng fù dōng,ér jīn jūn qù wǒ shuí zōng。
风寒谷岸松犹翠,日淡城头雪未溶。fēng hán gǔ àn sōng yóu cuì,rì dàn chéng tóu xuě wèi róng。
杳杳乡关几万里,茫茫天地一孤踪。yǎo yǎo xiāng guān jǐ wàn lǐ,máng máng tiān dì yī gū zōng。
安能将此别离泪,一洒淋漓到九重。ān néng jiāng cǐ bié lí lèi,yī sǎ lín lí dào jiǔ zhòng。

元旦

杨爵

岁逢元旦觉春还,桎梏年年在此间。suì féng yuán dàn jué chūn hái,zhì gù nián nián zài cǐ jiān。
白日应须点残雪,浮云但此绕燕山。bái rì yīng xū diǎn cán xuě,fú yún dàn cǐ rào yàn shān。
颠危喜见淳风转,变态才知世路艰。diān wēi xǐ jiàn chún fēng zhuǎn,biàn tài cái zhī shì lù jiān。
西望垄埏遥跪拜,三千里路是秦关。xī wàng lǒng shān yáo guì bài,sān qiān lǐ lù shì qín guān。

除夕

杨爵

遥想去年此日新,腊残复见旧光阴。yáo xiǎng qù nián cǐ rì xīn,là cán fù jiàn jiù guāng yīn。
慨时只向人偏切,抱痛谁知我独深。kǎi shí zhǐ xiàng rén piān qiè,bào tòng shuí zhī wǒ dú shēn。
一片春晖成惨景,数声鸣鸟是悲音。yī piàn chūn huī chéng cǎn jǐng,shù shēng míng niǎo shì bēi yīn。
眼前踪迹今犹在,泪洒衾裳不自禁。yǎn qián zōng jì jīn yóu zài,lèi sǎ qīn shang bù zì jìn。

除夕

杨爵

幽累屈指两年余,还遇更新除旧时。yōu lèi qū zhǐ liǎng nián yú,hái yù gèng xīn chú jiù shí。
寒去今宵犹有滞,春来明旦总无私。hán qù jīn xiāo yóu yǒu zhì,chūn lái míng dàn zǒng wú sī。
江湖廊庙人人乐,柏酒椒盘处处宜。jiāng hú láng miào rén rén lè,bǎi jiǔ jiāo pán chù chù yí。
忽忆山林同守岁,村醅一二老相知。hū yì shān lín tóng shǒu suì,cūn pēi yī èr lǎo xiāng zhī。

正月二日寄偲儿

杨爵

秦关消息久无传,说与儿曹莫涕涟。qín guān xiāo xī jiǔ wú chuán,shuō yǔ ér cáo mò tì lián。
囹圄暂留今日福,圣明定宥往时愆。líng yǔ zàn liú jīn rì fú,shèng míng dìng yòu wǎng shí qiān。
舍南舍北一天雨,山后山前百亩田。shě nán shě běi yī tiān yǔ,shān hòu shān qián bǎi mǔ tián。
收拾家中旧锄耒,待吾归老伴余年。shōu shí jiā zhōng jiù chú lěi,dài wú guī lǎo bàn yú nián。

春日

杨爵

谁家烟色锁楼台,隐隐桃花将半开。shuí jiā yān sè suǒ lóu tái,yǐn yǐn táo huā jiāng bàn kāi。
云际点空鸿雁去,圜阶扫地谷风来。yún jì diǎn kōng hóng yàn qù,huán jiē sǎo dì gǔ fēng lái。
天机消息由人尚,物运盈虚与化推。tiān jī xiāo xī yóu rén shàng,wù yùn yíng xū yǔ huà tuī。
心目洒然尘世外,误看囹圄作蓬莱。xīn mù sǎ rán chén shì wài,wù kàn líng yǔ zuò péng lái。

谢人送米

杨爵

十年分袂去燕台,囹圄今同春酒杯。shí nián fēn mèi qù yàn tái,líng yǔ jīn tóng chūn jiǔ bēi。
久难应教愁态老,逢君暂得好怀开。jiǔ nán yīng jiào chóu tài lǎo,féng jūn zàn dé hǎo huái kāi。
宜时化向秋曹誉,淳古风从海岱回。yí shí huà xiàng qiū cáo yù,chún gǔ fēng cóng hǎi dài huí。
廊庙一朝思旧绩,共看琴鹤觐天来。láng miào yī cháo sī jiù jì,gòng kàn qín hè jìn tiān lái。

次绪山韵三首

杨爵

日转庭檐春色光,西圜消息意微茫。rì zhuǎn tíng yán chūn sè guāng,xī huán xiāo xī yì wēi máng。
想君每动三秋念,笑我常怀一段狂。xiǎng jūn měi dòng sān qiū niàn,xiào wǒ cháng huái yī duàn kuáng。
往哲皆从修性作,世人谁是为身忙。wǎng zhé jiē cóng xiū xìng zuò,shì rén shuí shì wèi shēn máng。
从今各记年前约,只恐颠危心易荒。cóng jīn gè jì nián qián yuē,zhǐ kǒng diān wēi xīn yì huāng。

次绪山韵三首

杨爵

从来克己最为难,克去超过人鬼关。cóng lái kè jǐ zuì wèi nán,kè qù chāo guò rén guǐ guān。
水自流澌山自止,火何炎热水何寒。shuǐ zì liú sī shān zì zhǐ,huǒ hé yán rè shuǐ hé hán。
坐看百妄浑消尽,便是一真由此还。zuò kàn bǎi wàng hún xiāo jǐn,biàn shì yī zhēn yóu cǐ hái。
正见胸中好景象,天光云影半空闲。zhèng jiàn xiōng zhōng hǎo jǐng xiàng,tiān guāng yún yǐng bàn kōng xián。

次绪山韵三首

杨爵

刬却纷纷俗务牵,襟怀一片自天然。chǎn què fēn fēn sú wù qiān,jīn huái yī piàn zì tiān rán。
行无非与才成性,磨而不磷方是坚。xíng wú fēi yǔ cái chéng xìng,mó ér bù lín fāng shì jiān。
霁月想他何气象,光风忘我到衰年。jì yuè xiǎng tā hé qì xiàng,guāng fēng wàng wǒ dào shuāi nián。
洋洋满目无停息,谁向霄壤识秘传。yáng yáng mǎn mù wú tíng xī,shuí xiàng xiāo rǎng shí mì chuán。

有怀

杨爵

年来奈此远思何,春暖西台亦到么。nián lái nài cǐ yuǎn sī hé,chūn nuǎn xī tái yì dào me。
好景想从幽处少,穷愁偏令我心多。hǎo jǐng xiǎng cóng yōu chù shǎo,qióng chóu piān lìng wǒ xīn duō。
半空晴色将人照,一点闲云轻自过。bàn kōng qíng sè jiāng rén zhào,yī diǎn xián yún qīng zì guò。
幸有吾乡众豪杰,激怀日与共消磨。xìng yǒu wú xiāng zhòng háo jié,jī huái rì yǔ gòng xiāo mó。

和联翁看花诗

杨爵

纷纷眼底今何时,闷到还看此数枝。fēn fēn yǎn dǐ jīn hé shí,mèn dào hái kàn cǐ shù zhī。
欲向花前发浩叹,飘然未入古人思。yù xiàng huā qián fā hào tàn,piāo rán wèi rù gǔ rén sī。
雨多雨少颜如故,风去风来根不移。yǔ duō yǔ shǎo yán rú gù,fēng qù fēng lái gēn bù yí。
安得此花知世事,常开听我赋新诗。ān dé cǐ huā zhī shì shì,cháng kāi tīng wǒ fù xīn shī。

和联翁看花诗

杨爵

惹得诗人有所思,为怜墙下两三枝。rě dé shī rén yǒu suǒ sī,wèi lián qiáng xià liǎng sān zhī。
孤忠暗与赤心合,直干应看白首宜。gū zhōng àn yǔ chì xīn hé,zhí gàn yīng kàn bái shǒu yí。
戏蝶游蜂闲作伴,朝云暮雨漫相滋。xì dié yóu fēng xián zuò bàn,cháo yún mù yǔ màn xiāng zī。
寄语少年休浪采,要留真品接东篱。jì yǔ shǎo nián xiū làng cǎi,yào liú zhēn pǐn jiē dōng lí。

和联翁看花诗

杨爵

看花不厌往来频,花色常从雨后新。kàn huā bù yàn wǎng lái pín,huā sè cháng cóng yǔ hòu xīn。
赤白总非由造作,卷舒端是露天真。chì bái zǒng fēi yóu zào zuò,juǎn shū duān shì lù tiān zhēn。
自赢犴侧七门锁,却少坊间异样尘。zì yíng àn cè qī mén suǒ,què shǎo fāng jiān yì yàng chén。
此地看花关世道,后来还有好看人。cǐ dì kàn huā guān shì dào,hòu lái hái yǒu hǎo kàn rén。