古诗词

春晓闻众禽声有感

李纲

春山苍莽天欲明,枕上静听春禽鸣。chūn shān cāng mǎng tiān yù míng,zhěn shàng jìng tīng chūn qín míng。
雏莺初啭正调舌,姹娅乍闻三两声。chú yīng chū zhuàn zhèng diào shé,chà yà zhà wén sān liǎng shēng。
不如归去意良切,脱却泼裤何由行。bù rú guī qù yì liáng qiè,tuō què pō kù hé yóu xíng。
愁人最是断消息,姑恶更觉声娇狞。chóu rén zuì shì duàn xiāo xī,gū è gèng jué shēng jiāo níng。
布谷催耕雨才足,鹁鸠唤妇远将晴。bù gǔ cuī gēng yǔ cái zú,bó jiū huàn fù yuǎn jiāng qíng。
其馀不复识名字,雅音幽韵如簧笙。qí yú bù fù shí míng zì,yǎ yīn yōu yùn rú huáng shēng。
天公怜我太寂寞,故遣尤物怡吾情。tiān gōng lián wǒ tài jì mò,gù qiǎn yóu wù yí wú qíng。
鸾歌凤舞未可见,候虫时鸟聊嘤嘤。luán gē fèng wǔ wèi kě jiàn,hòu chóng shí niǎo liáo yīng yīng。
我生半世困漂泊,巧言谗谤饱所经。wǒ shēng bàn shì kùn piāo pō,qiǎo yán chán bàng bǎo suǒ jīng。
杜门却扫与世绝,欲窒两牖忘雷霆。dù mén què sǎo yǔ shì jué,yù zhì liǎng yǒu wàng léi tíng。
尔声虽好太饶舌,逼耳颇似虚弦惊。ěr shēng suī hǎo tài ráo shé,bī ěr pǒ shì xū xián jīng。
就中提壶可人意,劝我沽酒花间倾。jiù zhōng tí hú kě rén yì,quàn wǒ gū jiǔ huā jiān qīng。
心怀百忧只欲睡,更愿常醉不用醒。xīn huái bǎi yōu zhǐ yù shuì,gèng yuàn cháng zuì bù yòng xǐng。
落花芳草正可藉,玉山自倒知谁令。luò huā fāng cǎo zhèng kě jí,yù shān zì dào zhī shuí lìng。
乌啼鹊噪错昏昼,燕雀啾唧环檐楹。wū tí què zào cuò hūn zhòu,yàn què jiū jī huán yán yíng。
从教一一恣嘲弄,吾方深入无何庭。cóng jiào yī yī zì cháo nòng,wú fāng shēn rù wú hé tíng。
李纲

李纲

李纲(1083年-1140年2月5日),北宋末、南宋初抗金名臣,民族英雄。字伯纪,号梁溪先生,祖籍福建邵武,祖父一代迁居江苏无锡。李纲能诗文,写有不少爱国篇章。亦能词,其咏史之作,形象鲜明生动,风格沉雄劲健。著有《梁溪先生文集》、《靖康传信录》、《梁溪词》。 李纲的作品>>

猜您喜欢

初食荔枝四绝句

李纲

南海何年贡荔枝,知音千古有杨妃。nán hǎi hé nián gòng lì zhī,zhī yīn qiān gǔ yǒu yáng fēi。
华清赐浴娇无力,一骑红尘初到时。huá qīng cì yù jiāo wú lì,yī qí hóng chén chū dào shí。

夜月

李纲

冰轮杳杳碾层空,独坐凄然秋色中。bīng lún yǎo yǎo niǎn céng kōng,dú zuò qī rán qiū sè zhōng。
深院无人共清景,静闻金井落梧桐。shēn yuàn wú rén gòng qīng jǐng,jìng wén jīn jǐng luò wú tóng。

夜月

李纲

广寒宫殿碧霄傍,散下霏霏风露香。guǎng hán gōng diàn bì xiāo bàng,sàn xià fēi fēi fēng lù xiāng。
斟酌姮娥怜我老,故窥书幌照人床。zhēn zhuó héng é lián wǒ lǎo,gù kuī shū huǎng zhào rén chuáng。

千叶碧桃二绝句

李纲

春光欲暮碧桃开,烟露相和染玉腮。chūn guāng yù mù bì táo kāi,yān lù xiāng hé rǎn yù sāi。
仙苑何人移得种,风光疑自茂陵来。xiān yuàn hé rén yí dé zhǒng,fēng guāng yí zì mào líng lái。

千叶碧桃二绝句

李纲

每恨桃花抵死红,年年秾艳笑春风。měi hèn táo huā dǐ sǐ hóng,nián nián nóng yàn xiào chūn fēng。
谁知零落胭脂后,浅碧微开烟雨中。shuí zhī líng luò yān zhī hòu,qiǎn bì wēi kāi yān yǔ zhōng。

绝句奉约圭禅师相过同食荔枝

李纲

荔子新来已着花,千林行见烂朝霞。lì zi xīn lái yǐ zhe huā,qiān lín xíng jiàn làn cháo xiá。
幽人莫恋雪峰境,拄杖穿云过我家。yōu rén mò liàn xuě fēng jìng,zhǔ zhàng chuān yún guò wǒ jiā。

绝句奉约圭禅师相过同食荔枝

李纲

荔子丹兮满翠岚,能将法味发芳甘。lì zi dān xī mǎn cuì lán,néng jiāng fǎ wèi fā fāng gān。
舌根幸有圆通在,何惜南来与遍参。shé gēn xìng yǒu yuán tōng zài,hé xī nán lái yǔ biàn cān。

读庄子六绝句

李纲

漆园仙吏已宾霄,浩荡奇言久寂寥。qī yuán xiān lì yǐ bīn xiāo,hào dàng qí yán jiǔ jì liáo。
鹏鴳何须迭相笑,斯游安往不逍遥。péng yàn hé xū dié xiāng xiào,sī yóu ān wǎng bù xiāo yáo。

读庄子六绝句

李纲

世间物论最难齐,有万初从一气吹。shì jiān wù lùn zuì nán qí,yǒu wàn chū cóng yī qì chuī。
若会此心平等法,天渊元自绝高卑。ruò huì cǐ xīn píng děng fǎ,tiān yuān yuán zì jué gāo bēi。

读庄子六绝句

李纲

养生有主卫生经,神守全时岂废形。yǎng shēng yǒu zhǔ wèi shēng jīng,shén shǒu quán shí qǐ fèi xíng。
游刃有馀刀不挫,解牛须是学庖丁。yóu rèn yǒu yú dāo bù cuò,jiě niú xū shì xué páo dīng。

读庄子六绝句

李纲

濠上观鱼适意时,从容鱼乐独心知。háo shàng guān yú shì yì shí,cóng róng yú lè dú xīn zhī。
何须更问鱼非我,能见鱼游复是谁。hé xū gèng wèn yú fēi wǒ,néng jiàn yú yóu fù shì shuí。

读庄子六绝句

李纲

宁作泥涂曳尾龟,难堪刍豢庙中牺。níng zuò ní tú yè wěi guī,nán kān chú huàn miào zhōng xī。
从来一臂重天下,肯以此身轻用为。cóng lái yī bì zhòng tiān xià,kěn yǐ cǐ shēn qīng yòng wèi。

读庄子六绝句

李纲

诋欺儒墨每云云,刍狗诗书迹已陈。dǐ qī rú mò měi yún yún,chú gǒu shī shū jì yǐ chén。
泯绝是非归道妙,扫除糠秕见天真。mǐn jué shì fēi guī dào miào,sǎo chú kāng bǐ jiàn tiān zhēn。

茅斋成乾元圭老以拄杖旄牛拂见遗成二绝句以报之

李纲

横挑世界鸿毛举,平打虚空冰片消。héng tiāo shì jiè hóng máo jǔ,píng dǎ xū kōng bīng piàn xiāo。
今日拈来居士手,穿云渡水且逍遥。jīn rì niān lái jū shì shǒu,chuān yún dù shuǐ qiě xiāo yáo。

茅斋成乾元圭老以拄杖旄牛拂见遗成二绝句以报之

李纲

不取非廉取不贪,玉装麈尾谩毵毵。bù qǔ fēi lián qǔ bù tān,yù zhuāng zhǔ wěi mán sān sān。
年来居士无言说,立起从教作么参。nián lái jū shì wú yán shuō,lì qǐ cóng jiào zuò me cān。