古诗词

悼陈子济教授

郑刚中

忆昔联书上辟廱,公如玉树照春风。yì xī lián shū shàng pì yōng,gōng rú yù shù zhào chūn fēng。
鶱腾尚惜十年晚,销散俄惊一梦空。xiān téng shàng xī shí nián wǎn,xiāo sàn é jīng yī mèng kōng。
世事正兹同沸鼎,我身今亦类飞蓬。shì shì zhèng zī tóng fèi dǐng,wǒ shēn jīn yì lèi fēi péng。
怆怀为执归山绋,松柏萧森泪眼中。chuàng huái wèi zhí guī shān fú,sōng bǎi xiāo sēn lèi yǎn zhōng。
郑刚中

郑刚中

郑刚中(1088年—未知),字亨仲,婺州金华人。生于宋哲宗元祐三年,卒于高宗绍兴二十四年,年六十七岁。登绍兴进士甲科。累官四川宣抚副使,治蜀颇有方略,威震境内。初刚中尝为秦桧所荐;后桧怒其在蜀专擅,罢责桂阳军居住。再责濠州团练副使,复州安置;再徙封州卒。桧死,追谥忠愍。刚中著有北山集(一名腹笑编)三十卷,《四库总目》又有周易窥余、经史专音等,并传於世。 郑刚中的作品>>

猜您喜欢

梅花

郑刚中

玉骨透花寒,冰壶清露滴。yù gǔ tòu huā hán,bīng hú qīng lù dī。
暗香惊返魂,移自芝兰侧。àn xiāng jīng fǎn hún,yí zì zhī lán cè。
殷勤置书几,粲粲百态出。yīn qín zhì shū jǐ,càn càn bǎi tài chū。
徘徊欲与语,奈此雪霜色。pái huái yù yǔ yǔ,nài cǐ xuě shuāng sè。
高标邈难亲,欲疏还不得。gāo biāo miǎo nán qīn,yù shū hái bù dé。
个中须有诗,苦觅不到笔。gè zhōng xū yǒu shī,kǔ mì bù dào bǐ。
要须明月来,托之问姑射。yào xū míng yuè lái,tuō zhī wèn gū shè。

学山野烧异常登高望泮宫如在火池中间泮师率诸生救之下至齑浆饮食悉以投火久而扑灭护持一学固有功然不豫除草莽绝火路亦其过也戏为赋之

郑刚中

传道官颇清,防患计微拙。chuán dào guān pǒ qīng,fáng huàn jì wēi zhuō。
学宫墙外草,十里望不绝。xué gōng qiáng wài cǎo,shí lǐ wàng bù jué。
芟除失豫备,滋蔓久盘结。shān chú shī yù bèi,zī màn jiǔ pán jié。
野烧因风起,四垣俱烈烈。yě shāo yīn fēng qǐ,sì yuán jù liè liè。
堂上帘低垂,飞灰如落雪。táng shàng lián dī chuí,fēi huī rú luò xuě。
夭矫逼檐槛,流熛向门闑。yāo jiǎo bī yán kǎn,liú biāo xiàng mén niè。
何但光孔圣,亦已照十哲。hé dàn guāng kǒng shèng,yì yǐ zhào shí zhé。
诸生固猝猝,矩步未敢越。zhū shēng gù cù cù,jǔ bù wèi gǎn yuè。
相与望而畏,鹿骇惊鸥决。xiāng yǔ wàng ér wèi,lù hài jīng ōu jué。
似闻先生窘,书簏自提挈。shì wén xiān shēng jiǒng,shū lù zì tí qiè。
倾盆浆一空,戛釜羹亦竭。qīng pén jiāng yī kōng,jiá fǔ gēng yì jié。
势过万舆薪,杯水谩毫末。shì guò wàn yú xīn,bēi shuǐ mán háo mò。
颇欲伏忠信,石壁验庄列。pǒ yù fú zhōng xìn,shí bì yàn zhuāng liè。
顾兹烟烬高,难试肤与发。gù zī yān jìn gāo,nán shì fū yǔ fā。
护持终有物,远近同扑灭。hù chí zhōng yǒu wù,yuǎn jìn tóng pū miè。
趋凉寻木阴,气定始焦渴。qū liáng xún mù yīn,qì dìng shǐ jiāo kě。
三日冷官门,炙手犹可热。sān rì lěng guān mén,zhì shǒu yóu kě rè。
先生听我言,事细不堪忽。xiān shēng tīng wǒ yán,shì xì bù kān hū。
徙薪与去草,此理同一辙。xǐ xīn yǔ qù cǎo,cǐ lǐ tóng yī zhé。
勿谓草今无,火过茅已茁。wù wèi cǎo jīn wú,huǒ guò máo yǐ zhuó。

冬至春不雨元夕后一日雨作邦人甚喜

郑刚中

晴冬酿春温,气候如浊酒。qíng dōng niàng chūn wēn,qì hòu rú zhuó jiǔ。
我虽六尘清,亦若醉一斗。wǒ suī liù chén qīng,yì ruò zuì yī dòu。
朝来天风云,高叶聚良久。cháo lái tiān fēng yún,gāo yè jù liáng jiǔ。
向晚等甘露,数点断还有。xiàng wǎn děng gān lù,shù diǎn duàn hái yǒu。
迤逦万瓦鸣,飘潇近窗牖。yí lǐ wàn wǎ míng,piāo xiāo jìn chuāng yǒu。
郁陶散襟怀,秀润入花柳。yù táo sàn jīn huái,xiù rùn rù huā liǔ。
出门闻笑语,蹈舞皆白叟。chū mén wén xiào yǔ,dǎo wǔ jiē bái sǒu。
指予西江水,不可到南亩。zhǐ yǔ xī jiāng shuǐ,bù kě dào nán mǔ。
十日田无秧,奈此家数口。shí rì tián wú yāng,nài cǐ jiā shù kǒu。
乃知天地心,慈爱均父母。nǎi zhī tiān dì xīn,cí ài jūn fù mǔ。
吾侪拙于言,额上但加手。wú chái zhuō yú yán,é shàng dàn jiā shǒu。
人穷诗或工,肯为作诗否。rén qióng shī huò gōng,kěn wèi zuò shī fǒu。

久雨

郑刚中

山岚变浓云,地气泄冬热。shān lán biàn nóng yún,dì qì xiè dōng rè。
急雨春风颠,十日声不绝。jí yǔ chūn fēng diān,shí rì shēng bù jué。
舍中流水入,墙外古沟咽。shě zhōng liú shuǐ rù,qiáng wài gǔ gōu yàn。
块然檐下雀,状若木鸡拙。kuài rán yán xià què,zhuàng ruò mù jī zhuō。
我亦类禅定,痴坐万虑歇。wǒ yì lèi chán dìng,chī zuò wàn lǜ xiē。
厨兵忽相报,谓已糁藜蕨。chú bīng hū xiāng bào,wèi yǐ sǎn lí jué。
随缘就一饱,再看柏香热。suí yuán jiù yī bǎo,zài kàn bǎi xiāng rè。

久雨

郑刚中

东君滋万宝,雨点无头数。dōng jūn zī wàn bǎo,yǔ diǎn wú tóu shù。
穷巷一居深,编茅四檐注。qióng xiàng yī jū shēn,biān máo sì yán zhù。
风平江静流,山近云低度。fēng píng jiāng jìng liú,shān jìn yún dī dù。
州城杯斗小,没骭泥藏路。zhōu chéng bēi dòu xiǎo,méi gàn ní cáng lù。
远望池塘绿,似是春生处。yuǎn wàng chí táng lǜ,shì shì chūn shēng chù。
幽人本多睡,曲蘖仍相助。yōu rén běn duō shuì,qū niè réng xiāng zhù。
陶然醉复醒,邻鸡管朝暮。táo rán zuì fù xǐng,lín jī guǎn cháo mù。

清明前风雨兼旬城外桃李无在者书室中有酴醾一瓶置之甚久盖风雨所不及也为赋五韵

郑刚中

素质吐孤芳,柔条敷瘦绿。sù zhì tǔ gū fāng,róu tiáo fū shòu lǜ。
谁将刻楮手,作此数蕤玉。shuí jiāng kè chǔ shǒu,zuò cǐ shù ruí yù。
园林烟雨多,百卉飞蔌蔌。yuán lín yān yǔ duō,bǎi huì fēi sù sù。
小室偶深静,花意犹清淑。xiǎo shì ǒu shēn jìng,huā yì yóu qīng shū。
置之砚席间,鼻观常芬馥。zhì zhī yàn xí jiān,bí guān cháng fēn fù。

广南食槟榔先嚼蚬灰蒌

郑刚中

海风飘摇树如幢,风吹树颠结槟榔。hǎi fēng piāo yáo shù rú chuáng,fēng chuī shù diān jié bīn láng。
贾人相衔浮巨舶,动以百斛输官场。jiǎ rén xiāng xián fú jù bó,dòng yǐ bǎi hú shū guān chǎng。
官场出之不留积,布散仅足资南方。guān chǎng chū zhī bù liú jī,bù sàn jǐn zú zī nán fāng。
闻其入药破痃癖,铢两自可攻腹肠。wén qí rù yào pò xuán pǐ,zhū liǎng zì kě gōng fù cháng。
如何费耗比菽粟,大家富室争收藏。rú hé fèi hào bǐ shū sù,dà jiā fù shì zhēng shōu cáng。
邦人低颜为予说,浓岚毒雾将谁当。bāng rén dī yán wèi yǔ shuō,nóng lán dú wù jiāng shuí dāng。
蒌藤生叶大于钱,蚬壳火化灰如霜。lóu téng shēng yè dà yú qián,xiǎn ké huǒ huà huī rú shuāng。
鸡心小切紫花碎,灰叶佐助消百殃。jī xīn xiǎo qiè zǐ huā suì,huī yè zuǒ zhù xiāo bǎi yāng。
宾朋相逢未唤酒,煎点亦笑茶瓯黄。bīn péng xiāng féng wèi huàn jiǔ,jiān diǎn yì xiào chá ōu huáng。
摩挲蒳孙更兼取,此味我知君未尝。mó sā nà sūn gèng jiān qǔ,cǐ wèi wǒ zhī jūn wèi cháng。
吾邦合姓问名者,不许羔雁先登堂。wú bāng hé xìng wèn míng zhě,bù xǔ gāo yàn xiān dēng táng。
盘奁封题裹文绣,个数惟用多为光。pán lián fēng tí guǒ wén xiù,gè shù wéi yòng duō wèi guāng。
闻公嚼蜡尚称好,随我啖此当更良。wén gōng jué là shàng chēng hǎo,suí wǒ dàn cǐ dāng gèng liáng。
支颐细听邦人说,风俗今知果差别。zhī yí xì tīng bāng rén shuō,fēng sú jīn zhī guǒ chà bié。
为饥一饭众肯置,食蓼忘辛定谁辍。wèi jī yī fàn zhòng kěn zhì,shí liǎo wàng xīn dìng shuí chuò。
语言混杂常嗫嚅,怀袖携持类饕餮。yǔ yán hùn zá cháng niè rú,huái xiù xié chí lèi tāo tiè。
唇无贵贱如激丹,人不诅盟皆歃血。chún wú guì jiàn rú jī dān,rén bù zǔ méng jiē shà xuè。
初疑被窘遭折齿,又怪病阳狂嚼舌。chū yí bèi jiǒng zāo zhé chǐ,yòu guài bìng yáng kuáng jué shé。
岂能鼎畔窃朱砂,恐或遇仙餐绛雪。qǐ néng dǐng pàn qiè zhū shā,kǒng huò yù xiān cān jiàng xuě。
又疑李贺呕心出,咳唾皆红腥未歇。yòu yí lǐ hè ǒu xīn chū,ké tuò jiē hóng xīng wèi xiē。
自求口实象为颐,颐中有物名噬嗑。zì qiú kǒu shí xiàng wèi yí,yí zhōng yǒu wù míng shì kē。
噬遇腊肉尚为吝,饮食在颐尤欲节。shì yù là ròu shàng wèi lìn,yǐn shí zài yí yóu yù jié。
酸咸甘苦各有脏,偏受辛毒何其拙。suān xián gān kǔ gè yǒu zàng,piān shòu xīn dú hé qí zhuō。
那知玉液贵如酥,况是华池要清洁。nà zhī yù yè guì rú sū,kuàng shì huá chí yào qīng jié。
我尝效尤进薄少,土灰在喉津已噎。wǒ cháng xiào yóu jìn báo shǎo,tǔ huī zài hóu jīn yǐ yē。
一身生死托造化,琐琐谁能污牙颊。yī shēn shēng sǐ tuō zào huà,suǒ suǒ shuí néng wū yá jiá。

清明前三日将晚风雹大作枕上赋此

郑刚中

寒云压初晓,檐溜如飞瀑。hán yún yā chū xiǎo,yán liū rú fēi pù。
惊雷下檐来,万瓦鸣枯竹。jīng léi xià yán lái,wàn wǎ míng kū zhú。
长髯不敢卧,起视乱双目。zhǎng rán bù gǎn wò,qǐ shì luàn shuāng mù。
报言此何祥,众宝归我屋。bào yán cǐ hé xiáng,zhòng bǎo guī wǒ wū。
细大同茧栗,照耀比灯烛。xì dà tóng jiǎn lì,zhào yào bǐ dēng zhú。
又如倾水晶,一扫可数斛。yòu rú qīng shuǐ jīng,yī sǎo kě shù hú。
翁速共罗取,富者人所欲。wēng sù gòng luó qǔ,fù zhě rén suǒ yù。
长髯尔何痴,妄相堪捧腹。zhǎng rán ěr hé chī,wàng xiāng kān pěng fù。
降雹注大雨,是岂诵不熟。jiàng báo zhù dà yǔ,shì qǐ sòng bù shú。
都缘春风老,地远孤花木。dōu yuán chūn fēng lǎo,dì yuǎn gū huā mù。
瘴裹荔枝林,东皇意宁足。zhàng guǒ lì zhī lín,dōng huáng yì níng zú。
骑龙作清明,云间散珠玉。qí lóng zuò qīng míng,yún jiān sàn zhū yù。

闻杜鹃

郑刚中

少年闻杜鹃,不领杜鹃意。shǎo nián wén dù juān,bù lǐng dù juān yì。
朝将书卷开,暮对春风醉。cháo jiāng shū juǎn kāi,mù duì chūn fēng zuì。
啼急落花飞,不废书生睡。tí jí luò huā fēi,bù fèi shū shēng shuì。
年来闻杜鹃,万感集肠胃。nián lái wén dù juān,wàn gǎn jí cháng wèi。
罪大畏斧钺,恩宽见天地。zuì dà wèi fǔ yuè,ēn kuān jiàn tiān dì。
桑榆寄晚日,骨髓琐深愧。sāng yú jì wǎn rì,gǔ suǐ suǒ shēn kuì。
草舍灯火寒,瘴乡烟雨细。cǎo shě dēng huǒ hán,zhàng xiāng yān yǔ xì。
休作断肠声,孤臣已无泪。xiū zuò duàn cháng shēng,gū chén yǐ wú lèi。

茉莉

郑刚中

岭上老梅树,岁晚等凡木。lǐng shàng lǎo méi shù,suì wǎn děng fán mù。
霜风吹枯枝,曾有花如玉。shuāng fēng chuī kū zhī,céng yǒu huā rú yù。
茉莉抱何性,犯此炎暑酷。mò lì bào hé xìng,fàn cǐ yán shǔ kù。
琢玉再为花,承以敷腴绿。zuó yù zài wèi huā,chéng yǐ fū yú lǜ。
怜渠一种香,遍历寒与燠。lián qú yī zhǒng xiāng,biàn lì hán yǔ yù。
空庭三更月,酒醒人幽独。kōng tíng sān gèng yuè,jiǔ xǐng rén yōu dú。
有如高世士,含情不虚辱。yǒu rú gāo shì shì,hán qíng bù xū rǔ。
时于寂默中,至意微相属。shí yú jì mò zhōng,zhì yì wēi xiāng shǔ。
鼻观既得趣,就枕便清熟。bí guān jì dé qù,jiù zhěn biàn qīng shú。
梦中见灵均,九畹皆芬馥。mèng zhōng jiàn líng jūn,jiǔ wǎn jiē fēn fù。

邻翁以紫石斛承粗石一块为予书室之奉斛盖端溪之不堪为砚者然较以所载山石则胜矣予是以有白鹿苍璧之句白鹿苍璧事见西汉书若乃忘真假遗美恶则予不知此石之与真山果同异哉

郑刚中

见山不见理,真假析为二。jiàn shān bù jiàn lǐ,zhēn jiǎ xī wèi èr。
看假作真山,细大岂殊致。kàn jiǎ zuò zhēn shān,xì dà qǐ shū zhì。
邻翁怜索居,奉我石一块。lín wēng lián suǒ jū,fèng wǒ shí yī kuài。
嵌空坐短小,枯涩少坚腻。qiàn kōng zuò duǎn xiǎo,kū sè shǎo jiān nì。
承以下岩紫,其体润而细。chéng yǐ xià yán zǐ,qí tǐ rùn ér xì。
翁言白鹿皮,苍璧惭倒置。wēng yán bái lù pí,cāng bì cán dào zhì。
殷勤加谢翁,分别非所会。yīn qín jiā xiè wēng,fēn bié fēi suǒ huì。
但见眼中山,屹立出尘外。dàn jiàn yǎn zhōng shān,yì lì chū chén wài。
侵寒欲清癯,向晚亦孤翠。qīn hán yù qīng qú,xiàng wǎn yì gū cuì。
萧萧风雨天,云气或冥晦。xiāo xiāo fēng yǔ tiān,yún qì huò míng huì。
虽无禽鸟声,颇若岩洞邃。suī wú qín niǎo shēng,pǒ ruò yán dòng suì。
侧耳听其中,恐有隐者在。cè ěr tīng qí zhōng,kǒng yǒu yǐn zhě zài。

或问茉莉素馨孰优予曰素馨与茉莉香比肩但素馨叶似蔷薇而碎枝似酴醾而短大率类草花比茉莉其体质闲雅不及也

郑刚中

茉莉天姿如丽人,肌理细腻骨肉匀。mò lì tiān zī rú lì rén,jī lǐ xì nì gǔ ròu yún。
众叶薿薿开绿云,小蕊大花气氤氲。zhòng yè nǐ nǐ kāi lǜ yún,xiǎo ruǐ dà huā qì yīn yūn。
素馨于时亦呈新,蓄香便未甘后尘。sù xīn yú shí yì chéng xīn,xù xiāng biàn wèi gān hòu chén。
独恨雷五虽洁清,珠玑绮縠终坐贫。dú hèn léi wǔ suī jié qīng,zhū jī qǐ hú zhōng zuò pín。

焚香

郑刚中

五月黄梅烂,书润幽斋湿。wǔ yuè huáng méi làn,shū rùn yōu zhāi shī。
柏子探枯花,松脂得明粒。bǎi zi tàn kū huā,sōng zhī dé míng lì。
覆火纸灰深,古鼎孤烟立。fù huǒ zhǐ huī shēn,gǔ dǐng gū yān lì。
翛然便假寐,万虑无相及。xiāo rán biàn jiǎ mèi,wàn lǜ wú xiāng jí。
不知此何参,透顶众妙入。bù zhī cǐ hé cān,tòu dǐng zhòng miào rù。
静处动始定,惟虚道乃集。jìng chù dòng shǐ dìng,wéi xū dào nǎi jí。
心清杜老句,高韵不容袭。xīn qīng dù lǎo jù,gāo yùn bù róng xí。
馀馨梦中残,密雨窗前急。yú xīn mèng zhōng cán,mì yǔ chuāng qián jí。

降真香清而烈有法用柚花建茶等蒸煮遂可柔和相识分惠热之果尔但至末爨则降真之性终在也

郑刚中

南海有枯木,木根名降真。nán hǎi yǒu kū mù,mù gēn míng jiàng zhēn。
评品坐粗烈,不在沈水伦。píng pǐn zuò cū liè,bù zài shěn shuǐ lún。
高人得仙方,蒸花助氤氲。gāo rén dé xiān fāng,zhēng huā zhù yīn yūn。
瓦甑铺柚蕊,沸鼎腾汤云。wǎ zèng pù yòu ruǐ,fèi dǐng téng tāng yún。
熏透紫玉髓,换骨如有神。xūn tòu zǐ yù suǐ,huàn gǔ rú yǒu shén。
矫揉迷自然,但怪汲黯醇。jiǎo róu mí zì rán,dàn guài jí àn chún。
铜炉既消歇,花气亦逡巡。tóng lú jì xiāo xiē,huā qì yì qūn xún。
馀馨触鼻观,到底贞性存。yú xīn chù bí guān,dào dǐ zhēn xìng cún。

晚雨

郑刚中

连日午后雨,势欲漂茅屋。lián rì wǔ hòu yǔ,shì yù piāo máo wū。
雨从炎海来,初不洗烦溽。yǔ cóng yán hǎi lái,chū bù xǐ fán rù。
残虹挂云端,落照明如烛。cán hóng guà yún duān,luò zhào míng rú zhú。
舍中不胜困,散步眺林麓。shě zhōng bù shèng kùn,sàn bù tiào lín lù。
浑无一叶动,寂立类枯木。hún wú yī yè dòng,jì lì lèi kū mù。
徘徊傍西檐,意颇不自足。pái huái bàng xī yán,yì pǒ bù zì zú。
举扇招微风,送之入修竹。jǔ shàn zhāo wēi fēng,sòng zhī rù xiū zhú。