古诗词

齿落用昌黎韵

王十朋

我来饶与夔,三载堕两齿。wǒ lái ráo yǔ kuí,sān zài duò liǎng chǐ。
悬知年非永,早悟仕当已。xuán zhī nián fēi yǒng,zǎo wù shì dāng yǐ。
要须未落时,猛效二疏止。yào xū wèi luò shí,měng xiào èr shū zhǐ。
胡为一再落,不已良可耻。hú wèi yī zài luò,bù yǐ liáng kě chǐ。
慨然怀古人,未有长不死。kǎi rán huái gǔ rén,wèi yǒu zhǎng bù sǐ。
因思年方少,辈行多胜己。yīn sī nián fāng shǎo,bèi xíng duō shèng jǐ。
颜红齿牢洁,往往同逝水。yán hóng chǐ láo jié,wǎng wǎng tóng shì shuǐ。
吾衰况如许,宁复老彭比。wú shuāi kuàng rú xǔ,níng fù lǎo péng bǐ。
览镜视颜色,今昨不相似。lǎn jìng shì yán sè,jīn zuó bù xiāng shì。
行年五十五,万事可休矣。xíng nián wǔ shí wǔ,wàn shì kě xiū yǐ。
功名与富贵,磨灭何足纪。gōng míng yǔ fù guì,mó miè hé zú jì。
但愿早还乡,俯育三百指。dàn yuàn zǎo hái xiāng,fǔ yù sān bǎi zhǐ。
婚嫁毕儿女,松楸依怙恃。hūn jià bì ér nǚ,sōng qiū yī hù shì。
弟兄饮真率,故旧忘汝尔。dì xiōng yǐn zhēn lǜ,gù jiù wàng rǔ ěr。
齿牙任摇脱,肉食吾不视。chǐ yá rèn yáo tuō,ròu shí wú bù shì。
有身久为患,无齿实堪喜。yǒu shēn jiǔ wèi huàn,wú chǐ shí kān xǐ。
始忧笑韩公,可惜陋子美。shǐ yōu xiào hán gōng,kě xī lòu zi měi。
未必伤我心,兹言闻柳子。wèi bì shāng wǒ xīn,zī yán wén liǔ zi。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

次韵昌龄西园十咏黄杨藓复有

王十朋

百花春放菊秋荣,霜里鲜鲜照眼明。bǎi huā chūn fàng jú qiū róng,shuāng lǐ xiān xiān zhào yǎn míng。
岁晚不妨开自好,何须三嗅泣繁英。suì wǎn bù fáng kāi zì hǎo,hé xū sān xiù qì fán yīng。

题如存亭壁

王十朋

不见慈亲已一星,佳城松柏惨然青。bù jiàn cí qīn yǐ yī xīng,jiā chéng sōng bǎi cǎn rán qīng。
此生难报劬劳德,空对铭碑涕泗零。cǐ shēng nán bào qú láo dé,kōng duì míng bēi tì sì líng。

题如存亭壁

王十朋

年来游宦远松楸,越雪吴霜带满头。nián lái yóu huàn yuǎn sōng qiū,yuè xuě wú shuāng dài mǎn tóu。
乞得祠宫养衰病,白岩香火共僧修。qǐ dé cí gōng yǎng shuāi bìng,bái yán xiāng huǒ gòng sēng xiū。

刘义夫欲与先陇植兰寄数根

王十朋

思亲何忍陟南陔,采得幽兰只自哀。sī qīn hé rěn zhì nán gāi,cǎi dé yōu lán zhǐ zì āi。
寄与东山刘孝子,佳城侧畔好亲栽。jì yǔ dōng shān liú xiào zi,jiā chéng cè pàn hǎo qīn zāi。

义夫许赠丁香蜡梅

王十朋

刘郎不独种桃花,蜡蕊柔香更可嘉。liú láng bù dú zhǒng táo huā,là ruǐ róu xiāng gèng kě jiā。
臭味相同林下友,从今花木亦通家。chòu wèi xiāng tóng lín xià yǒu,cóng jīn huā mù yì tōng jiā。

义夫以赵清献谏垣集易柳文次其韵

王十朋

文集何须较少多,有无相易共渐磨。wén jí hé xū jiào shǎo duō,yǒu wú xiāng yì gòng jiàn mó。
宪台清献柳州柳,唐宋人才未易过。xiàn tái qīng xiàn liǔ zhōu liǔ,táng sòng rén cái wèi yì guò。

雁山僧景暹求文记本觉殿

王十朋

归来欲效老夫潜,喜见游方旧杜暹。guī lái yù xiào lǎo fū qián,xǐ jiàn yóu fāng jiù dù xiān。
本觉殿成功德满,愧无笔力助庄严。běn jué diàn chéng gōng dé mǎn,kuì wú bǐ lì zhù zhuāng yán。

书不欺室

王十朋

室明室暗两何疑,方寸长存不可欺。shì míng shì àn liǎng hé yí,fāng cùn zhǎng cún bù kě qī。
勿谓天高鬼神远,要须先畏自家知。wù wèi tiān gāo guǐ shén yuǎn,yào xū xiān wèi zì jiā zhī。

张思豫主簿送丹桂蜡梅

王十朋

通家天上张公子,桂种遥分月窟香。tōng jiā tiān shàng zhāng gōng zi,guì zhǒng yáo fēn yuè kū xiāng。
三径殷勤自栽植,异时会见五枝芳。sān jìng yīn qín zì zāi zhí,yì shí huì jiàn wǔ zhī fāng。

张思豫主簿送丹桂蜡梅

王十朋

莲幕何人送此花,不容一蕊污贫家。lián mù hé rén sòng cǐ huā,bù róng yī ruǐ wū pín jiā。
归来自觅清河种,馨德如人最可嘉。guī lái zì mì qīng hé zhǒng,xīn dé rú rén zuì kě jiā。

余全之赠菊栽二十

王十朋

老觉山林兴味长,归来三径叹荒凉。lǎo jué shān lín xīng wèi zhǎng,guī lái sān jìng tàn huāng liáng。
分君嘉菊二十品,增我东园十八香。fēn jūn jiā jú èr shí pǐn,zēng wǒ dōng yuán shí bā xiāng。

余全之赠菊栽二十

王十朋

余郎萧洒似何郎,事业它年未易量。yú láng xiāo sǎ shì hé láng,shì yè tā nián wèi yì liàng。
寄我新诗三十绝,笔头直与菊争芳。jì wǒ xīn shī sān shí jué,bǐ tóu zhí yǔ jú zhēng fāng。

左原诗三十二首东高山

王十朋

峰头日出已停午,山半云横疑在天。fēng tóu rì chū yǐ tíng wǔ,shān bàn yún héng yí zài tiān。
要使名如越山重,直须人似谢公贤。yào shǐ míng rú yuè shān zhòng,zhí xū rén shì xiè gōng xián。

左原诗三十二首东高山

王十朋

压顶花枝红欲燎,导前旌节闹如诃。yā dǐng huā zhī hóng yù liáo,dǎo qián jīng jié nào rú hē。
倚窗拄颊时时好,何止朝来爽气多。yǐ chuāng zhǔ jiá shí shí hǎo,hé zhǐ cháo lái shuǎng qì duō。

左原诗三十二首东高山

王十朋

山后风来闻县鼓,荡中秋至集宾鸿。shān hòu fēng lái wén xiàn gǔ,dàng zhōng qiū zhì jí bīn hóng。
我归种菊东篱下,长在悠然眼界中。wǒ guī zhǒng jú dōng lí xià,zhǎng zài yōu rán yǎn jiè zhōng。