古诗词

齿落用昌黎韵

王十朋

我来饶与夔,三载堕两齿。wǒ lái ráo yǔ kuí,sān zài duò liǎng chǐ。
悬知年非永,早悟仕当已。xuán zhī nián fēi yǒng,zǎo wù shì dāng yǐ。
要须未落时,猛效二疏止。yào xū wèi luò shí,měng xiào èr shū zhǐ。
胡为一再落,不已良可耻。hú wèi yī zài luò,bù yǐ liáng kě chǐ。
慨然怀古人,未有长不死。kǎi rán huái gǔ rén,wèi yǒu zhǎng bù sǐ。
因思年方少,辈行多胜己。yīn sī nián fāng shǎo,bèi xíng duō shèng jǐ。
颜红齿牢洁,往往同逝水。yán hóng chǐ láo jié,wǎng wǎng tóng shì shuǐ。
吾衰况如许,宁复老彭比。wú shuāi kuàng rú xǔ,níng fù lǎo péng bǐ。
览镜视颜色,今昨不相似。lǎn jìng shì yán sè,jīn zuó bù xiāng shì。
行年五十五,万事可休矣。xíng nián wǔ shí wǔ,wàn shì kě xiū yǐ。
功名与富贵,磨灭何足纪。gōng míng yǔ fù guì,mó miè hé zú jì。
但愿早还乡,俯育三百指。dàn yuàn zǎo hái xiāng,fǔ yù sān bǎi zhǐ。
婚嫁毕儿女,松楸依怙恃。hūn jià bì ér nǚ,sōng qiū yī hù shì。
弟兄饮真率,故旧忘汝尔。dì xiōng yǐn zhēn lǜ,gù jiù wàng rǔ ěr。
齿牙任摇脱,肉食吾不视。chǐ yá rèn yáo tuō,ròu shí wú bù shì。
有身久为患,无齿实堪喜。yǒu shēn jiǔ wèi huàn,wú chǐ shí kān xǐ。
始忧笑韩公,可惜陋子美。shǐ yōu xiào hán gōng,kě xī lòu zi měi。
未必伤我心,兹言闻柳子。wèi bì shāng wǒ xīn,zī yán wén liǔ zi。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

左原诗三十二首东高山

王十朋

群山如囿秀回环,秀拔群山是北山。qún shān rú yòu xiù huí huán,xiù bá qún shān shì běi shān。
我恐山中猿鹤怨,移文未至已先还。wǒ kǒng shān zhōng yuán hè yuàn,yí wén wèi zhì yǐ xiān hái。

左原诗三十二首东高山

王十朋

众山环绕一山横,形似真龟势欲行。zhòng shān huán rào yī shān héng,xíng shì zhēn guī shì yù xíng。
不向九江资纳锡,临溪曳尾自全生。bù xiàng jiǔ jiāng zī nà xī,lín xī yè wěi zì quán shēng。

左原诗三十二首东高山

王十朋

昂然虎踞一原东,回首眈眈气象雄。áng rán hǔ jù yī yuán dōng,huí shǒu dān dān qì xiàng xióng。
不放众山随逝水,溪头高卧自威风。bù fàng zhòng shān suí shì shuǐ,xī tóu gāo wò zì wēi fēng。

左原诗三十二首东高山

王十朋

我向梅花溪上家,几看清浅浸横斜。wǒ xiàng méi huā xī shàng jiā,jǐ kàn qīng qiǎn jìn héng xié。
手栽木已如人老,雪鬓萧疏对雪花。shǒu zāi mù yǐ rú rén lǎo,xuě bìn xiāo shū duì xuě huā。

左原诗三十二首东高山

王十朋

一涧泓澄会众流,脉分俄类婺溪头。yī jiàn hóng chéng huì zhòng liú,mài fēn é lèi wù xī tóu。
临溪更种青青木,故事端同柳柳州。lín xī gèng zhǒng qīng qīng mù,gù shì duān tóng liǔ liǔ zhōu。

左原诗三十二首东高山

王十朋

烟霞屏障列西岑,戏彩标名自始今。yān xiá píng zhàng liè xī cén,xì cǎi biāo míng zì shǐ jīn。
我过岩前每流涕,斑衣空有老莱心。wǒ guò yán qián měi liú tì,bān yī kōng yǒu lǎo lái xīn。

左原诗三十二首东高山

王十朋

游宦三年乐事违,岩花笑我鸟催归。yóu huàn sān nián lè shì wéi,yán huā xiào wǒ niǎo cuī guī。
归来又被岩花笑,笑我登岩何太稀。guī lái yòu bèi yán huā xiào,xiào wǒ dēng yán hé tài xī。

左原诗三十二首东高山

王十朋

杜鹃岩北一拳石,石面平平堪弈棋。dù juān yán běi yī quán shí,shí miàn píng píng kān yì qí。
路僻山深罕人到,烂柯仙客未应知。lù pì shān shēn hǎn rén dào,làn kē xiān kè wèi yīng zhī。

左原诗三十二首东高山

王十朋

龙卧灵湫志未伸,时时喷水撒行人。lóng wò líng jiǎo zhì wèi shēn,shí shí pēn shuǐ sā xíng rén。
虽然未救苍生旱,聊欲澄清世上尘。suī rán wèi jiù cāng shēng hàn,liáo yù chéng qīng shì shàng chén。

左原诗三十二首东高山

王十朋

插天万仞绝攀跻,岩顶松罗不是栽。chā tiān wàn rèn jué pān jī,yán dǐng sōng luó bù shì zāi。
廊庙须材作梁栋,人间斤斧可能来。láng miào xū cái zuò liáng dòng,rén jiān jīn fǔ kě néng lái。

左原诗三十二首东高山

王十朋

岩如法吏面清泠,石似端人真直方。yán rú fǎ lì miàn qīng líng,shí shì duān rén zhēn zhí fāng。
谁解移兹障边境,犬羊安敢肆猖狂。shuí jiě yí zī zhàng biān jìng,quǎn yáng ān gǎn sì chāng kuáng。

左原诗三十二首东高山

王十朋

看尽人间古与今,苍颜一任藓苔侵。kàn jǐn rén jiān gǔ yǔ jīn,cāng yán yī rèn xiǎn tái qīn。
岂惟有面如人面,更喜无心似兽心。qǐ wéi yǒu miàn rú rén miàn,gèng xǐ wú xīn shì shòu xīn。

左原诗三十二首东高山

王十朋

雁山一柱插云霄,三井松罗柱亦高。yàn shān yī zhù chā yún xiāo,sān jǐng sōng luó zhù yì gāo。
蓬荜深怀杞人念,擎天端赖柱坚牢。péng bì shēn huái qǐ rén niàn,qíng tiān duān lài zhù jiān láo。

左原诗三十二首东高山

王十朋

闹处身宜及早抽,山林迟我挂冠游。nào chù shēn yí jí zǎo chōu,shān lín chí wǒ guà guān yóu。
不须花里寻腰带,且向田间置幞头。bù xū huā lǐ xún yāo dài,qiě xiàng tián jiān zhì fú tóu。

左原诗三十二首东高山

王十朋

皇恩西被复东渐,四海苍生尽仰瞻。huáng ēn xī bèi fù dōng jiàn,sì hǎi cāng shēng jǐn yǎng zhān。
畎亩微臣尤戴宋,结庐长向此峰尖。quǎn mǔ wēi chén yóu dài sòng,jié lú zhǎng xiàng cǐ fēng jiān。