古诗词

六月二十五日会同官于贡院用前一绝分韵得相字

王十朋

天作元圣配,公非浅夫相。tiān zuò yuán shèng pèi,gōng fēi qiǎn fū xiāng。
乘风来帝旁,捧日到天上。chéng fēng lái dì páng,pěng rì dào tiān shàng。
兵戎在呼吸,端委见力量。bīng róng zài hū xī,duān wěi jiàn lì liàng。
三朝社稷臣,勋业谁辈行。sān cháo shè jì chén,xūn yè shuí bèi xíng。
堂堂国伊周,勃辈安敢望。táng táng guó yī zhōu,bó bèi ān gǎn wàng。
清源始生地,风土至今王。qīng yuán shǐ shēng dì,fēng tǔ zhì jīn wáng。
释氏从何得,抱送真不妄。shì shì cóng hé dé,bào sòng zhēn bù wàng。
好事榜其堂,嘉名无以尚。hǎo shì bǎng qí táng,jiā míng wú yǐ shàng。
何人辄更改,有识为悽怆。hé rén zhé gèng gǎi,yǒu shí wèi qī chuàng。
端同圣削迹,又类玄覆酱。duān tóng shèng xuē jì,yòu lèi xuán fù jiàng。
思贤旧观复,闻风懦夫壮。sī xián jiù guān fù,wén fēng nuò fū zhuàng。
堂上生辉光,如公名始唱。táng shàng shēng huī guāng,rú gōng míng shǐ chàng。
奸骨死犹寒,如公昔为将。jiān gǔ sǐ yóu hán,rú gōng xī wèi jiāng。
画象出貂蝉,疑公尚亡恙。huà xiàng chū diāo chán,yí gōng shàng wáng yàng。
平生蓼莪心,眷此应不忘。píng shēng liǎo é xīn,juàn cǐ yīng bù wàng。
嗟予生太晚,不识天人状。jiē yǔ shēng tài wǎn,bù shí tiān rén zhuàng。
版图犹未复,昼锦无由访。bǎn tú yóu wèi fù,zhòu jǐn wú yóu fǎng。
维扬金系腰,叹息为谁放。wéi yáng jīn xì yāo,tàn xī wèi shuí fàng。
一麾忽南来,遗迹增慕向。yī huī hū nán lái,yí jì zēng mù xiàng。
当于异梦处,祠堂为公创。dāng yú yì mèng chù,cí táng wèi gōng chuàng。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

炀帝

王十朋

汴水东流岸柳春,龙舟南下锦帆新。biàn shuǐ dōng liú àn liǔ chūn,lóng zhōu nán xià jǐn fān xīn。
鸟声劝酒梅花笑,笑杀隋亡亦似陈。niǎo shēng quàn jiǔ méi huā xiào,xiào shā suí wáng yì shì chén。

唐太宗

王十朋

仁义谁云不可行,文皇亲见治功成。rén yì shuí yún bù kě xíng,wén huáng qīn jiàn zhì gōng chéng。
德彝可惜身先死,岂信人间有太平。dé yí kě xī shēn xiān sǐ,qǐ xìn rén jiān yǒu tài píng。

高宗

王十朋

贞观基图极盛隆,谁将神器付昏童。zhēn guān jī tú jí shèng lóng,shuí jiāng shén qì fù hūn tóng。
倒持剑柄归房闼,仙李枝柯一剪空。dào chí jiàn bǐng guī fáng tà,xiān lǐ zhī kē yī jiǎn kōng。

明皇

王十朋

天宝君臣玩太平,梨园弟于奏新声。tiān bǎo jūn chén wán tài píng,lí yuán dì yú zòu xīn shēng。
贵妃一笑天颜喜,不觉胡尘暗两京。guì fēi yī xiào tiān yán xǐ,bù jué hú chén àn liǎng jīng。

肃宗

王十朋

张后宫中巧弄权,上皇西内老谁怜。zhāng hòu gōng zhōng qiǎo nòng quán,shàng huáng xī nèi lǎo shuí lián。
杜陵独念君臣义,长向云安拜杜鹃。dù líng dú niàn jūn chén yì,zhǎng xiàng yún ān bài dù juān。

德宗

王十朋

虏箭侵陵御幄时,君臣相顾不胜悲。lǔ jiàn qīn líng yù wò shí,jūn chén xiāng gù bù shèng bēi。
难平犹自推天命,卢杞奸邪竟不知。nán píng yóu zì tuī tiān mìng,lú qǐ jiān xié jìng bù zhī。

宪宗

王十朋

叛将连头就典刑,元和功业竟无成。pàn jiāng lián tóu jiù diǎn xíng,yuán hé gōng yè jìng wú chéng。
晚年误信妖人术,祸自丹砂药里生。wǎn nián wù xìn yāo rén shù,huò zì dān shā yào lǐ shēng。

文宗

王十朋

辇路青青春草多,凭高无语涕滂沱。niǎn lù qīng qīng chūn cǎo duō,píng gāo wú yǔ tì pāng tuó。
禁中夜召词臣语,受制家奴可奈何。jìn zhōng yè zhào cí chén yǔ,shòu zhì jiā nú kě nài hé。

梁太祖

王十朋

天下人心共恶梁,只应无奈虎狼彊。tiān xià rén xīn gòng è liáng,zhǐ yīng wú nài hǔ láng jiàng。
可怜千尺黄河水,投尽清流始灭唐。kě lián qiān chǐ huáng hé shuǐ,tóu jǐn qīng liú shǐ miè táng。

唐庄宗

王十朋

十年征战不知劳,三矢功成意气豪。shí nián zhēng zhàn bù zhī láo,sān shǐ gōng chéng yì qì háo。
自咤身为李天下,焉知祸起郭门高。zì zhà shēn wèi lǐ tiān xià,yān zhī huò qǐ guō mén gāo。

晋高祖

王十朋

玉帛和蕃辱已深,那堪割地侈戎心。yù bó hé fān rǔ yǐ shēn,nà kān gē dì chǐ róng xīn。
关南一陷腥膻后,遗患寥寥直至今。guān nán yī xiàn xīng shān hòu,yí huàn liáo liáo zhí zhì jīn。

汉高祖

王十朋

石氏君臣尽播迁,晋阳兵起据中原。shí shì jūn chén jǐn bō qiān,jìn yáng bīng qǐ jù zhōng yuán。
早知只有三年汉,何似捐躯报晋恩。zǎo zhī zhǐ yǒu sān nián hàn,hé shì juān qū bào jìn ēn。

周太祖

王十朋

出镇雄藩势已危,拥兵乘衅袭京师。chū zhèn xióng fān shì yǐ wēi,yōng bīng chéng xìn xí jīng shī。
谁知一代生灵主,元是雕青郭雀儿。shuí zhī yī dài shēng líng zhǔ,yuán shì diāo qīng guō què ér。

周世宗

王十朋

高平决战破刘旻,北取三关速若神。gāo píng jué zhàn pò liú mín,běi qǔ sān guān sù ruò shén。
大业未成天命改,殿前点检是真人。dà yè wèi chéng tiān mìng gǎi,diàn qián diǎn jiǎn shì zhēn rén。

许由

王十朋

肥遁箕山不可寻,高名不朽到于今。féi dùn jī shān bù kě xún,gāo míng bù xiǔ dào yú jīn。
尚留昔日洗耳水,为洗世人争竞心。shàng liú xī rì xǐ ěr shuǐ,wèi xǐ shì rén zhēng jìng xīn。