古诗词

代谢人

朱淑真

纷纷桃李皆凡俗,四时之中惟有竹。fēn fēn táo lǐ jiē fán sú,sì shí zhī zhōng wéi yǒu zhú。
非惟苍翠列风轻,对之自觉清人肉。fēi wéi cāng cuì liè fēng qīng,duì zhī zì jué qīng rén ròu。
羡君年少多才艺,笔墨潜偷造化力。xiàn jūn nián shǎo duō cái yì,bǐ mò qián tōu zào huà lì。
扫出一枝爰惠我,清阴翠色惊满幅。sǎo chū yī zhī yuán huì wǒ,qīng yīn cuì sè jīng mǎn fú。
嗟我得之喜何以,贪夫忽获珠盈斛。jiē wǒ dé zhī xǐ hé yǐ,tān fū hū huò zhū yíng hú。
朝夕捧玩不知疲,如在太白楼上宿。cháo xī pěng wán bù zhī pí,rú zài tài bái lóu shàng sù。
遽令标轴挂壁间,劲节直日长目前。jù lìng biāo zhóu guà bì jiān,jìn jié zhí rì zhǎng mù qián。
不必溪边寻六逸,不必林间访七贤。bù bì xī biān xún liù yì,bù bì lín jiān fǎng qī xián。
岂使阎本与王维,独擅古念称神师。qǐ shǐ yán běn yǔ wáng wéi,dú shàn gǔ niàn chēng shén shī。
又有屏间名浪得,误墨成形何足奇。yòu yǒu píng jiān míng làng dé,wù mò chéng xíng hé zú qí。
未若一笔扫一枝,渭川移来人莫疑。wèi ruò yī bǐ sǎo yī zhī,wèi chuān yí lái rén mò yí。
珍藏欲默默不得,命笺索笔成新诗。zhēn cáng yù mò mò bù dé,mìng jiān suǒ bǐ chéng xīn shī。
诗穷纸满意不尽,阁笔无语愧才稀。shī qióng zhǐ mǎn yì bù jǐn,gé bǐ wú yǔ kuì cái xī。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

舟行即事七首

朱淑真

满江流水万重波,未似幽怀别恨多。mǎn jiāng liú shuǐ wàn zhòng bō,wèi shì yōu huái bié hèn duō。
目断亲闱瞻不到,临风挥沔独悲歌。mù duàn qīn wéi zhān bù dào,lín fēng huī miǎn dú bēi gē。

舟行即事七首

朱淑真

对景如何可遣怀,与谁江上共诗裁。duì jǐng rú hé kě qiǎn huái,yǔ shuí jiāng shàng gòng shī cái。
江长景好是难尽,每自临风愧乏才。jiāng zhǎng jǐng hǎo shì nán jǐn,měi zì lín fēng kuì fá cái。

舟行即事七首

朱淑真

岁暮天涯客异乡,扁舟今又度潇湘。suì mù tiān yá kè yì xiāng,biǎn zhōu jīn yòu dù xiāo xiāng。
颦眉独坐水窗下,泪滴罗衣暗断肠。pín méi dú zuò shuǐ chuāng xià,lèi dī luó yī àn duàn cháng。

舟行即事七首

朱淑真

岁节将残恼闷怀,庭闱献寿阻传杯。suì jié jiāng cán nǎo mèn huái,tíng wéi xiàn shòu zǔ chuán bēi。
此愁此恨人谁见,镇日柔肠自九回。cǐ chóu cǐ hèn rén shuí jiàn,zhèn rì róu cháng zì jiǔ huí。

卧龙

朱淑真

角莹纤琼鳞粲金,拥珠闲卧紫渊深。jiǎo yíng xiān qióng lín càn jīn,yōng zhū xián wò zǐ yuān shēn。
时来天地云雷举,起作人间救旱霖。shí lái tiān dì yún léi jǔ,qǐ zuò rén jiān jiù hàn lín。

惜花

朱淑真

病眼看花似梦中,一番次第又飞空。bìng yǎn kàn huā shì mèng zhōng,yī fān cì dì yòu fēi kōng。
朝来不忍倚树立,倚树恐摇枝上红。cháo lái bù rěn yǐ shù lì,yǐ shù kǒng yáo zhī shàng hóng。

竹其二

朱淑真

百竿直节拂云霁,千亩谁人羡渭溪。bǎi gān zhí jié fú yún jì,qiān mǔ shuí rén xiàn wèi xī。
燕雀谩教来唧噪,虚心终待凤凰栖。yàn què mán jiào lái jī zào,xū xīn zhōng dài fèng huáng qī。

雪晴二首

朱淑真

桃李无言蜂蝶忙,晓寒未肯放春光。táo lǐ wú yán fēng dié máng,xiǎo hán wèi kěn fàng chūn guāng。
花将计会千山日,风为栽埋一夜霜。huā jiāng jì huì qiān shān rì,fēng wèi zāi mái yī yè shuāng。

雪晴二首

朱淑真

早上新莺语尚蛮,花无气力倚雕栏。zǎo shàng xīn yīng yǔ shàng mán,huā wú qì lì yǐ diāo lán。
幸蒙残雪回头早,又遣东风薄幸寒。xìng méng cán xuě huí tóu zǎo,yòu qiǎn dōng fēng báo xìng hán。

朱淑真

双毫五彩兔狸锋,珍与欧阳象管同。shuāng háo wǔ cǎi tù lí fēng,zhēn yǔ ōu yáng xiàng guǎn tóng。
多谢寄来情意重,从今敢废墨池工。duō xiè jì lái qíng yì zhòng,cóng jīn gǎn fèi mò chí gōng。

朱淑真

野花啼鸟喜新晴,湖上波光漾日明。yě huā tí niǎo xǐ xīn qíng,hú shàng bō guāng yàng rì míng。
底事伤春心绪懒,不堪愁里听莺声。dǐ shì shāng chūn xīn xù lǎn,bù kān chóu lǐ tīng yīng shēng。

三月三日

朱淑真

林花落尽草初齐,客里萧条思欲迷。lín huā luò jǐn cǎo chū qí,kè lǐ xiāo tiáo sī yù mí。
又是春光去时节,满城飞絮乱莺啼。yòu shì chūn guāng qù shí jié,mǎn chéng fēi xù luàn yīng tí。

清明游饮少湖庄

朱淑真

清明玩赏正繁华,今日林梢落尽花。qīng míng wán shǎng zhèng fán huá,jīn rì lín shāo luò jǐn huā。
人散酒阑春已去,一泓初涨满池蛙。rén sàn jiǔ lán chūn yǐ qù,yī hóng chū zhǎng mǎn chí wā。

黄花

朱淑真

土花能白又能红,晚节由能爱此工。tǔ huā néng bái yòu néng hóng,wǎn jié yóu néng ài cǐ gōng。
宁可抱香枝上老,不随黄叶舞秋风。níng kě bào xiāng zhī shàng lǎo,bù suí huáng yè wǔ qiū fēng。

画眉

朱淑真

晓来偶意画愁眉,种种新妆试略施。xiǎo lái ǒu yì huà chóu méi,zhǒng zhǒng xīn zhuāng shì lüè shī。
堪笑时人争仿佛,满城将谓是时宜。kān xiào shí rén zhēng fǎng fú,mǎn chéng jiāng wèi shì shí yí。