古诗词

寄陈适用

黄庭坚

日月如惊鸿,归燕不及社。rì yuè rú jīng hóng,guī yàn bù jí shè。
清明气妍暖,亹亹向朱夏。qīng míng qì yán nuǎn,wěi wěi xiàng zhū xià。
轻衣颇宜人,裘褐就椸架。qīng yī pǒ yí rén,qiú hè jiù yí jià。
已非红紫时,春事归桑柘。yǐ fēi hóng zǐ shí,chūn shì guī sāng zhè。
空馀车马迹,颠倒桃李下。kōng yú chē mǎ jì,diān dào táo lǐ xià。
新晴百鸟语,各自有匹亚。xīn qíng bǎi niǎo yǔ,gè zì yǒu pǐ yà。
林中仆姑归,苦遭拙妇骂。lín zhōng pū gū guī,kǔ zāo zhuō fù mà。
气候使之然,光阴促晨夜。qì hòu shǐ zhī rán,guāng yīn cù chén yè。
解甲号清风,即有幽虫化。jiě jiǎ hào qīng fēng,jí yǒu yōu chóng huà。
朱墨本非工,王事少闲暇。zhū mò běn fēi gōng,wáng shì shǎo xián xiá。
幸蒙馀波及,治郡得黄霸。xìng méng yú bō jí,zhì jùn dé huáng bà。
邑邻陈太丘,威德可资借。yì lín chén tài qiū,wēi dé kě zī jiè。
决事不迟疑,敏手擘太华。jué shì bù chí yí,mǐn shǒu bāi tài huá。
颇复集红衣,呼僚饮休暇。pǒ fù jí hóng yī,hū liáo yǐn xiū xiá。
歌梁韵金石,舞地委兰麝。gē liáng yùn jīn shí,wǔ dì wěi lán shè。
寄我五字诗,句法窥鲍谢。jì wǒ wǔ zì shī,jù fǎ kuī bào xiè。
亦叹簿领劳,行欲问田舍。yì tàn bù lǐng láo,xíng yù wèn tián shě。
相期黄公垆,不异秦人炙。xiāng qī huáng gōng lú,bù yì qín rén zhì。
我初无廊庙,身愿执耕稼。wǒ chū wú láng miào,shēn yuàn zhí gēng jià。
今将荷锄归,区芋畦甘蔗。jīn jiāng hé chú guī,qū yù qí gān zhè。
观君气如虹,千辈可陵跨。guān jūn qì rú hóng,qiān bèi kě líng kuà。
自当出怀璧,往取连城价。zì dāng chū huái bì,wǎng qǔ lián chéng jià。
赐地买歌僮,珠翠罗广厦。cì dì mǎi gē tóng,zhū cuì luó guǎng shà。
富贵不相忘,寄声相慰藉。fù guì bù xiāng wàng,jì shēng xiāng wèi jí。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

行迈杂篇六首

黄庭坚

满院青杨吐白绵,未多柳絮解漫天。mǎn yuàn qīng yáng tǔ bái mián,wèi duō liǔ xù jiě màn tiān。
野人岂会断优劣,只问床头沽酒钱。yě rén qǐ huì duàn yōu liè,zhǐ wèn chuáng tóu gū jiǔ qián。

行迈杂篇六首

黄庭坚

十日狂风桃柳休,常因酒尽觉春愁。shí rì kuáng fēng táo liǔ xiū,cháng yīn jiǔ jǐn jué chūn chóu。
泰山为肉酿沧海,料得人间无白头。tài shān wèi ròu niàng cāng hǎi,liào dé rén jiān wú bái tóu。

江南

黄庭坚

梦寐江南未得归,清波鷠子上钩肥。mèng mèi jiāng nán wèi dé guī,qīng bō yú zi shàng gōu féi。
五年身属官仓米,输与渔人坐钓矶。wǔ nián shēn shǔ guān cāng mǐ,shū yǔ yú rén zuò diào jī。

谢张仲谋端午送巧作

黄庭坚

君家玉女从小见,闻道如今画不成。jūn jiā yù nǚ cóng xiǎo jiàn,wén dào rú jīn huà bù chéng。
剪裁似借天女手,萱草石榴偏眼明。jiǎn cái shì jiè tiān nǚ shǒu,xuān cǎo shí liú piān yǎn míng。

送张子列茶

黄庭坚

斋馀一碗是常珍,味触色香当几尘。zhāi yú yī wǎn shì cháng zhēn,wèi chù sè xiāng dāng jǐ chén。
借问深禅长不卧,何如官路醉眠人。jiè wèn shēn chán zhǎng bù wò,hé rú guān lù zuì mián rén。

十月十五早饭清都观逍遥堂

黄庭坚

心游魏阙鱼千里,梦觉邯郸黍一炊。xīn yóu wèi quē yú qiān lǐ,mèng jué hán dān shǔ yī chuī。
蔬食菜羹吾亦饱,逍遥堂下叶辞枝。shū shí cài gēng wú yì bǎo,xiāo yáo táng xià yè cí zhī。

从时中乞蒲团

黄庭坚

织蒲投我最宜寒,正欲阴风雪作团。zhī pú tóu wǒ zuì yí hán,zhèng yù yīn fēng xuě zuò tuán。
方竹火炉趺坐稳,何如矍铄跨征鞍。fāng zhú huǒ lú fū zuò wěn,hé rú jué shuò kuà zhēng ān。

戏答诸君追和予去年醉碧桃

黄庭坚

当时倒著接䍦回,不但碧桃邀我来。dāng shí dào zhù jiē lí huí,bù dàn bì táo yāo wǒ lái。
白蚁拨醅官酒满,紫绵揉色海棠开。bái yǐ bō pēi guān jiǔ mǎn,zǐ mián róu sè hǎi táng kāi。

雪后登南禅茅亭简张仲谋二首

黄庭坚

雪后凭高望洛都,万峰遮眼白模糊。xuě hòu píng gāo wàng luò dōu,wàn fēng zhē yǎn bái mó hú。
相将阆苑楼台上,展尽山阴水墨图。xiāng jiāng láng yuàn lóu tái shàng,zhǎn jǐn shān yīn shuǐ mò tú。

雪后登南禅茅亭简张仲谋二首

黄庭坚

风入村墟摇酒旆,云埋行径罢樵苏。fēng rù cūn xū yáo jiǔ pèi,yún mái xíng jìng bà qiáo sū。
狐裘年少宜追猎,正有饥鹰待一呼。hú qiú nián shǎo yí zhuī liè,zhèng yǒu jī yīng dài yī hū。

杂诗四首

黄庭坚

扁舟江上未归身,明月清风作四邻。biǎn zhōu jiāng shàng wèi guī shēn,míng yuè qīng fēng zuò sì lín。
观化悟来俱是妄,渐疏人事与天亲。guān huà wù lái jù shì wàng,jiàn shū rén shì yǔ tiān qīn。

杂诗四首

黄庭坚

佛子身归乐国遥,至人神会碧天寥。fú zi shēn guī lè guó yáo,zhì rén shén huì bì tiān liáo。
劫灰沈尽还生妄,但向平沙看海潮。jié huī shěn jǐn hái shēng wàng,dàn xiàng píng shā kàn hǎi cháo。

杂诗四首

黄庭坚

小德有为因有累,至神无用故无功。xiǎo dé yǒu wèi yīn yǒu lèi,zhì shén wú yòng gù wú gōng。
须知广大精微处,不在存亡得失中。xū zhī guǎng dà jīng wēi chù,bù zài cún wáng dé shī zhōng。

杂诗四首

黄庭坚

黄帝炼丹求子母,神农尝药辨君臣。huáng dì liàn dān qiú zi mǔ,shén nóng cháng yào biàn jūn chén。
如何苦思形中事,忧患从来为有身。rú hé kǔ sī xíng zhōng shì,yōu huàn cóng lái wèi yǒu shēn。

余成诗

黄庭坚

丹籍生涯无列鼎,白头忠信可专城。dān jí shēng yá wú liè dǐng,bái tóu zhōng xìn kě zhuān chéng。
自非车骑将军势,愧使王尼常作兵。zì fēi chē qí jiāng jūn shì,kuì shǐ wáng ní cháng zuò bīng。