古诗词

悲秋

黄庭坚

有美一人兮,临清秋而太息。yǒu měi yī rén xī,lín qīng qiū ér tài xī。
伤天形之缺然兮,与有足者同堂而并席。shāng tiān xíng zhī quē rán xī,yǔ yǒu zú zhě tóng táng ér bìng xí。
傥尝获罪于天兮,使而至于斯极。tǎng cháng huò zuì yú tiān xī,shǐ ér zhì yú sī jí。
夫阴凝而阳化兮,冲气饪而为和。fū yīn níng ér yáng huà xī,chōng qì rèn ér wèi hé。
骈拇所以为少,枝指所以为多。pián mǔ suǒ yǐ wèi shǎo,zhī zhǐ suǒ yǐ wèi duō。
谓天任汝以道兮,曾是形畸而貌独。wèi tiān rèn rǔ yǐ dào xī,céng shì xíng jī ér mào dú。
天厌弃汝兮,修汝德而谓何。tiān yàn qì rǔ xī,xiū rǔ dé ér wèi hé。
中无所考此耿耿兮,独溯风而浩歌。zhōng wú suǒ kǎo cǐ gěng gěng xī,dú sù fēng ér hào gē。
歌曰父耶母耶,人乎天乎。gē yuē fù yé mǔ yé,rén hū tiān hū。
才之为祥,固不若不才之全乎。cái zhī wèi xiáng,gù bù ruò bù cái zhī quán hū。
非天地之私兮,又非父母之愿也。fēi tiān dì zhī sī xī,yòu fēi fù mǔ zhī yuàn yě。
慨伏思而不得兮,梦漂漂而行远。kǎi fú sī ér bù dé xī,mèng piāo piāo ér xíng yuǎn。
逆真人于轩台兮,请端策而徵衍。nì zhēn rén yú xuān tái xī,qǐng duān cè ér zhēng yǎn。
遇水盈之坎坎兮,得山麓而为蹇。yù shuǐ yíng zhī kǎn kǎn xī,dé shān lù ér wèi jiǎn。
虽御良而马服兮,犹往蹇而来连。suī yù liáng ér mǎ fú xī,yóu wǎng jiǎn ér lái lián。
艮之初六来告休兮,艮其趾而无咎。gěn zhī chū liù lái gào xiū xī,gěn qí zhǐ ér wú jiù。
如风日之过河兮,人谓守水而为耗。rú fēng rì zhī guò hé xī,rén wèi shǒu shuǐ ér wèi hào。
知水性之循环兮,曾何损益之足道。zhī shuǐ xìng zhī xún huán xī,céng hé sǔn yì zhī zú dào。
蚿百足之狂攘兮,夔踸踔以行地。xián bǎi zú zhī kuáng rǎng xī,kuí chěn chuō yǐ xíng dì。
蛇虺蔓延不自好兮,谓风蓬蓬而无似物。shé huī màn yán bù zì hǎo xī,wèi fēng péng péng ér wú shì wù。
怜物之无穷兮,目尚为心之仆隶。lián wù zhī wú qióng xī,mù shàng wèi xīn zhī pū lì。
夫精于形器之表兮,视四体百骸其在外。fū jīng yú xíng qì zhī biǎo xī,shì sì tǐ bǎi hái qí zài wài。
予将执汝手兮,游乎浩荡之会。yǔ jiāng zhí rǔ shǒu xī,yóu hū hào dàng zhī huì。
凭天津而濯发兮,揽日月以为佩。píng tiān jīn ér zhuó fā xī,lǎn rì yuè yǐ wèi pèi。
嗟不知去来之为我兮,天下莫予之为对。jiē bù zhī qù lái zhī wèi wǒ xī,tiān xià mò yǔ zhī wèi duì。
恐路远而多岐兮,聊赠汝以指南。kǒng lù yuǎn ér duō qí xī,liáo zèng rǔ yǐ zhǐ nán。
将雍容于胜日兮,尝试为汝而妄谈。jiāng yōng róng yú shèng rì xī,cháng shì wèi rǔ ér wàng tán。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

同元明过洪福寺戏题

黄庭坚

洪福僧园拂绀纱,旧题尘壁似昏鸦。hóng fú sēng yuán fú gàn shā,jiù tí chén bì shì hūn yā。
春残已是风和雨,更着游人撼落花。chūn cán yǐ shì fēng hé yǔ,gèng zhe yóu rén hàn luò huā。

戏答晁深道乞消梅二首

黄庭坚

青莎径里香未干,黄鸟阴中实已团。qīng shā jìng lǐ xiāng wèi gàn,huáng niǎo yīn zhōng shí yǐ tuán。
蒸豆作乌盐作白,属闻丹杏荐牙盘。zhēng dòu zuò wū yán zuò bái,shǔ wén dān xìng jiàn yá pán。

戏答晁深道乞消梅二首

黄庭坚

北客未尝眉自颦,南人夸说齿生津。běi kè wèi cháng méi zì pín,nán rén kuā shuō chǐ shēng jīn。
磨钱和蜜谁能许,去蒂供盐亦可人。mó qián hé mì shuí néng xǔ,qù dì gōng yán yì kě rén。

以梅馈晁深道戏赠二首

黄庭坚

带叶连枝摘未残,依依茶坞竹篱间。dài yè lián zhī zhāi wèi cán,yī yī chá wù zhú lí jiān。
相如病渴应须此,莫与文君蹙远山。xiāng rú bìng kě yīng xū cǐ,mò yǔ wén jūn cù yuǎn shān。

以梅馈晁深道戏赠二首

黄庭坚

渴梦吞江起解颜,诗成有味齿牙间。kě mèng tūn jiāng qǐ jiě yán,shī chéng yǒu wèi chǐ yá jiān。
前身邺下刘公干,今日江南庾子山。qián shēn yè xià liú gōng gàn,jīn rì jiāng nán yǔ zi shān。

六月十七日昼寝

黄庭坚

红尘席帽乌韡里,想见沧洲白鸟双。hóng chén xí mào wū wěi lǐ,xiǎng jiàn cāng zhōu bái niǎo shuāng。
马龁枯萁喧午枕,梦成风雨浪翻江。mǎ hé kū qí xuān wǔ zhěn,mèng chéng fēng yǔ làng fān jiāng。

北窗

黄庭坚

生物趋功日夜流,园林才夏麦先秋。shēng wù qū gōng rì yè liú,yuán lín cái xià mài xiān qiū。
绿阴黄鸟北窗簟,付与来禽安石榴。lǜ yīn huáng niǎo běi chuāng diàn,fù yǔ lái qín ān shí liú。

赵子充示竹夫人诗盖凉寝竹器憩臂休膝似非夫人之职予为名曰青奴并以小诗取之二首

黄庭坚

青奴元不解梳妆,合在禅斋梦蝶床。qīng nú yuán bù jiě shū zhuāng,hé zài chán zhāi mèng dié chuáng。
公自有人同枕簟,肌肤冰雪助清凉。gōng zì yǒu rén tóng zhěn diàn,jī fū bīng xuě zhù qīng liáng。

赵子充示竹夫人诗盖凉寝竹器憩臂休膝似非夫人之职予为名曰青奴并以小诗取之二首

黄庭坚

秾李四弦风拂席,昭华三弄月侵床。nóng lǐ sì xián fēng fú xí,zhāo huá sān nòng yuè qīn chuáng。
我无红袖堪娱夜,正要青奴一味凉。wǒ wú hóng xiù kān yú yè,zhèng yào qīng nú yī wèi liáng。

叔父给事挽词十首

黄庭坚

元祐宗臣考十科,公居八九未为多。yuán yòu zōng chén kǎo shí kē,gōng jū bā jiǔ wèi wèi duō。
功名身后无瑕点,孝友生知不琢磨。gōng míng shēn hòu wú xiá diǎn,xiào yǒu shēng zhī bù zuó mó。

叔父给事挽词十首

黄庭坚

平生治狱有阴功,忠孝临民父母同。píng shēng zhì yù yǒu yīn gōng,zhōng xiào lín mín fù mǔ tóng。
赣上樵夫谈卓令,宣城老吏识于公。gàn shàng qiáo fū tán zhuó lìng,xuān chéng lǎo lì shí yú gōng。

叔父给事挽词十首

黄庭坚

三晋山河数十州,频年水旱不能秋。sān jìn shān hé shù shí zhōu,pín nián shuǐ hàn bù néng qiū。
我公出把司农节,粟麦还于地上流。wǒ gōng chū bǎ sī nóng jié,sù mài hái yú dì shàng liú。

叔父给事挽词十首

黄庭坚

更生苦讼石中书,宰掾非人欲引裾。gèng shēng kǔ sòng shí zhōng shū,zǎi yuàn fēi rén yù yǐn jū。
两猾论兵几败国,同时御史更谁如。liǎng huá lùn bīng jǐ bài guó,tóng shí yù shǐ gèng shuí rú。

叔父给事挽词十首

黄庭坚

曾发公家钜万钱,沟中襁褓却生全。céng fā gōng jiā jù wàn qián,gōu zhōng qiǎng bǎo què shēng quán。
三齐水后皆禾稼,不杀耕牛更可传。sān qí shuǐ hòu jiē hé jià,bù shā gēng niú gèng kě chuán。

叔父给事挽词十首

黄庭坚

晋地无戎卧贼曹,民兵赐笏解弓刀。jìn dì wú róng wò zéi cáo,mín bīng cì hù jiě gōng dāo。
六年讲武儒冠在,不踏金门著战袍。liù nián jiǎng wǔ rú guān zài,bù tà jīn mén zhù zhàn páo。