古诗词

法语

黄庭坚

兀然无事无改换,无事何须论一段。wù rán wú shì wú gǎi huàn,wú shì hé xū lùn yī duàn。
真心无散乱,他事不须断。zhēn xīn wú sàn luàn,tā shì bù xū duàn。
过去已过去,未来何用算。guò qù yǐ guò qù,wèi lái hé yòng suàn。
兀然无事何曾有,人唤向外觅工夫,总是痴顽汉。wù rán wú shì hé céng yǒu,rén huàn xiàng wài mì gōng fū,zǒng shì chī wán hàn。
粮不蓄一粒,逢饭但知骂。liáng bù xù yī lì,féng fàn dàn zhī mà。
世间多事,人事相趁。shì jiān duō shì,rén shì xiāng chèn。
浑不及我,不乐生天,亦不受福田。hún bù jí wǒ,bù lè shēng tiān,yì bù shòu fú tián。
饥来一钵饭,困来展脚眠。jī lái yī bō fàn,kùn lái zhǎn jiǎo mián。
愚人以为笑,智者谓之然。yú rén yǐ wèi xiào,zhì zhě wèi zhī rán。
非愚亦非智,不是玄中玄。fēi yú yì fēi zhì,bù shì xuán zhōng xuán。
要去如是去,要住如是住。yào qù rú shì qù,yào zhù rú shì zhù。
身披一破衲,脚著娘生裤。shēn pī yī pò nà,jiǎo zhù niáng shēng kù。
多言复多语,由来反相误。duō yán fù duō yǔ,yóu lái fǎn xiāng wù。
若欲度众生,无过且自度。ruò yù dù zhòng shēng,wú guò qiě zì dù。
莫漫求真佛,真佛不可见。mò màn qiú zhēn fú,zhēn fú bù kě jiàn。
妙性及灵台,何曾受薰鍊。miào xìng jí líng tái,hé céng shòu xūn liàn。
心是无事心,面是娘生面。xīn shì wú shì xīn,miàn shì niáng shēng miàn。
劫石可动摇,个中无改变。jié shí kě dòng yáo,gè zhōng wú gǎi biàn。
无事何须读文字,削除人我本,冥合个中意。wú shì hé xū dú wén zì,xuē chú rén wǒ běn,míng hé gè zhōng yì。
种种劳筋骨,不如林下睡兀兀。zhǒng zhǒng láo jīn gǔ,bù rú lín xià shuì wù wù。
举头见日出,乞饭从头?。jǔ tóu jiàn rì chū,qǐ fàn cóng tóu lù。
将功用功,展转冥蒙。jiāng gōng yòng gōng,zhǎn zhuǎn míng méng。
取即不得,不取自通。qǔ jí bù dé,bù qǔ zì tōng。
吾有一言,绝虑忘缘,巧说不得用心传。wú yǒu yī yán,jué lǜ wàng yuán,qiǎo shuō bù dé yòng xīn chuán。
更有一语,无过直与。gèng yǒu yī yǔ,wú guò zhí yǔ。
细极毫末,大无方所。xì jí háo mò,dà wú fāng suǒ。
本自圆成,不劳机杼。běn zì yuán chéng,bù láo jī zhù。
世事悠悠,不如山丘。shì shì yōu yōu,bù rú shān qiū。
青松蔽日,碧涧常秋。qīng sōng bì rì,bì jiàn cháng qiū。
山云当幕,夜月为钩。shān yún dāng mù,yè yuè wèi gōu。
卧藤萝下,块石枕头。wò téng luó xià,kuài shí zhěn tóu。
不朝天子,岂羡王侯。bù cháo tiān zi,qǐ xiàn wáng hóu。
生死无虑,更复何忧。shēng sǐ wú lǜ,gèng fù hé yōu。
月水无形,我常只宁。yuè shuǐ wú xíng,wǒ cháng zhǐ níng。
万法皆尔,本自无生。wàn fǎ jiē ěr,běn zì wú shēng。
兀然无事坐,春来草自青。wù rán wú shì zuò,chūn lái cǎo zì qīng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

郭明甫作西斋于颍尾请予赋诗二首

黄庭坚

食贫自以官为业,闻说西斋意凛然。shí pín zì yǐ guān wèi yè,wén shuō xī zhāi yì lǐn rán。
万卷藏书宜子弟,十年种木长风烟。wàn juǎn cáng shū yí zi dì,shí nián zhǒng mù zhǎng fēng yān。
未尝终日不思颍,想见先生多好贤。wèi cháng zhōng rì bù sī yǐng,xiǎng jiàn xiān shēng duō hǎo xián。
安得雍容一樽酒,女郎台下水如天。ān dé yōng róng yī zūn jiǔ,nǚ láng tái xià shuǐ rú tiān。

郭明甫作西斋于颍尾请予赋诗二首

黄庭坚

东京望重两并州,遂有汾阳整缀旒。dōng jīng wàng zhòng liǎng bìng zhōu,suì yǒu fén yáng zhěng zhuì liú。
翁伯入关倾意气,林宗异世想风流。wēng bó rù guān qīng yì qì,lín zōng yì shì xiǎng fēng liú。
君家旧事皆青史,今日高材未白头。jūn jiā jiù shì jiē qīng shǐ,jīn rì gāo cái wèi bái tóu。
莫倚西斋好风月,长随三径古人游。mò yǐ xī zhāi hǎo fēng yuè,zhǎng suí sān jìng gǔ rén yóu。

劝交代张和父酒

黄庭坚

风流五日张京兆,今日诸孙困小官。fēng liú wǔ rì zhāng jīng zhào,jīn rì zhū sūn kùn xiǎo guān。
作尹大都如广汉,画眉仍复近长安。zuò yǐn dà dōu rú guǎng hàn,huà méi réng fù jìn zhǎng ān。
三人成虎事多有,众口铄金君自宽。sān rén chéng hǔ shì duō yǒu,zhòng kǒu shuò jīn jūn zì kuān。
酒兴情亲俱不浅,贱生何取罄交欢。jiǔ xīng qíng qīn jù bù qiǎn,jiàn shēng hé qǔ qìng jiāo huān。

过平舆怀李子先时在并州

黄庭坚

前日幽人佐吏曹,我行堤草认青袍。qián rì yōu rén zuǒ lì cáo,wǒ xíng dī cǎo rèn qīng páo。
心随汝水春波动,兴与并门夜月高。xīn suí rǔ shuǐ chūn bō dòng,xīng yǔ bìng mén yè yuè gāo。
世上岂无千里马,人中难得九方皋。shì shàng qǐ wú qiān lǐ mǎ,rén zhōng nán dé jiǔ fāng gāo。
酒船鱼网归来是,花落故溪深一篙。jiǔ chuán yú wǎng guī lái shì,huā luò gù xī shēn yī gāo。

寄怀公寿

黄庭坚

好赋梁王在日边,重帘复幕锁神仙。hǎo fù liáng wáng zài rì biān,zhòng lián fù mù suǒ shén xiān。
莫因酒病疏桃李,且把春愁付管弦。mò yīn jiǔ bìng shū táo lǐ,qiě bǎ chūn chóu fù guǎn xián。
愚智相悬三十里,荣枯同有百馀年。yú zhì xiāng xuán sān shí lǐ,róng kū tóng yǒu bǎi yú nián。
及身强健且行乐,一笑端须直万钱。jí shēn qiáng jiàn qiě xíng lè,yī xiào duān xū zhí wàn qián。

二月丁卯喜雨吴体为北门留守文潞公作

黄庭坚

乘舆斋祭甘泉宫,遣使骏奔河岳中。chéng yú zhāi jì gān quán gōng,qiǎn shǐ jùn bēn hé yuè zhōng。
谁与至尊分旰食,北门卧镇司徒公。shuí yǔ zhì zūn fēn gàn shí,běi mén wò zhèn sī tú gōng。
微风不动天如醉,润物无声春有功。wēi fēng bù dòng tiān rú zuì,rùn wù wú shēng chūn yǒu gōng。
三十馀年霖雨手,淹留河外作时丰。sān shí yú nián lín yǔ shǒu,yān liú hé wài zuò shí fēng。

次韵外舅

黄庭坚

汉上思见庞德公,别来悲叹事无穷。hàn shàng sī jiàn páng dé gōng,bié lái bēi tàn shì wú qióng。
声名藉甚漫前日,须鬓索然成老翁。shēng míng jí shén màn qián rì,xū bìn suǒ rán chéng lǎo wēng。
家酿已随刻漏下,园花更开三四红。jiā niàng yǐ suí kè lòu xià,yuán huā gèng kāi sān sì hóng。
相逢不饮未为得,听取百鸟啼匆匆。xiāng féng bù yǐn wèi wèi dé,tīng qǔ bǎi niǎo tí cōng cōng。

次韵外舅

黄庭坚

能来问疾好音传,蹇步昏花当日痊。néng lái wèn jí hǎo yīn chuán,jiǎn bù hūn huā dāng rì quán。
烹鲤得书增目力,呼儿扶立候门前。pēng lǐ dé shū zēng mù lì,hū ér fú lì hòu mén qián。
游谈取重惭犀首,居物多赢昧计然。yóu tán qǔ zhòng cán xī shǒu,jū wù duō yíng mèi jì rán。
惟有交亲等金石,白头忘义复忘年。wéi yǒu jiāo qīn děng jīn shí,bái tóu wàng yì fù wàng nián。

次韵外舅

黄庭坚

语言少味无阿堵,冰雪相看有此君。yǔ yán shǎo wèi wú ā dǔ,bīng xuě xiāng kàn yǒu cǐ jūn。
灯火诗书如梦寐,麒麟图画属浮云。dēng huǒ shī shū rú mèng mèi,qí lín tú huà shǔ fú yún。
平章息女能为妇,欢喜儿曹解缀文。píng zhāng xī nǚ néng wèi fù,huān xǐ ér cáo jiě zhuì wén。
忧乐同科惟石友,别离空复数朝曛。yōu lè tóng kē wéi shí yǒu,bié lí kōng fù shù cháo xūn。

闰月访同年李夷伯子真于河上子真以诗谢次韵

黄庭坚

十年不见犹如此,未觉斯人叹滞留。shí nián bù jiàn yóu rú cǐ,wèi jué sī rén tàn zhì liú。
白璧明珠多按剑,浊泾清渭要同流。bái bì míng zhū duō àn jiàn,zhuó jīng qīng wèi yào tóng liú。
日晴花色自深浅,风软鸟声相应酬。rì qíng huā sè zì shēn qiǎn,fēng ruǎn niǎo shēng xiāng yīng chóu。
谈笑一樽非俗物,对公无地可言愁。tán xiào yī zūn fēi sú wù,duì gōng wú dì kě yán chóu。

同世弼韵作寄伯氏在济南兼呈六舅祠部

黄庭坚

山光扫黛水挼蓝,闻说樽前惬笑谈。shān guāng sǎo dài shuǐ ruá lán,wén shuō zūn qián qiè xiào tán。
伯氏清修如舅氏,济南萧洒似江南。bó shì qīng xiū rú jiù shì,jì nán xiāo sǎ shì jiāng nán。
屡陪风月乾吟笔,不解笙簧醉舞衫。lǚ péi fēng yuè qián yín bǐ,bù jiě shēng huáng zuì wǔ shān。
只恐使君乘传去,拾遗今日是前衔。zhǐ kǒng shǐ jūn chéng chuán qù,shí yí jīn rì shì qián xián。

伯氏到济南寄诗颇言太守居有湖山之胜同韵和

黄庭坚

西来黄犬传佳句,知是陆机思陆云。xī lái huáng quǎn chuán jiā jù,zhī shì lù jī sī lù yún。
历下楼台追把酒,舅家宾客厌论文。lì xià lóu tái zhuī bǎ jiǔ,jiù jiā bīn kè yàn lùn wén。
山椒欲雨好云气,湖面逆风生水纹。shān jiāo yù yǔ hǎo yún qì,hú miàn nì fēng shēng shuǐ wén。
想得争棋飞鸟上,行人不见只听闻。xiǎng dé zhēng qí fēi niǎo shàng,xíng rén bù jiàn zhǐ tīng wén。

和师厚秋半时复官分司西都

黄庭坚

遥知得谢分西洛,无复肯弹冠上尘。yáo zhī dé xiè fēn xī luò,wú fù kěn dàn guān shàng chén。
园地除瓜犹入市,水田收秫未全贫。yuán dì chú guā yóu rù shì,shuǐ tián shōu shú wèi quán pín。
杜陵白发垂垂老,张翰黄花句句新。dù líng bái fā chuí chuí lǎo,zhāng hàn huáng huā jù jù xīn。
还与老农争坐席,青林同社赛田神。hái yǔ lǎo nóng zhēng zuò xí,qīng lín tóng shè sài tián shén。

和师厚郊居示里中诸君

黄庭坚

篱边黄菊关心事,窗外青山不世情。lí biān huáng jú guān xīn shì,chuāng wài qīng shān bù shì qíng。
江橘千头供岁计,秋蛙一部洗朝酲。jiāng jú qiān tóu gōng suì jì,qiū wā yī bù xǐ cháo chéng。
归鸿往燕竞时节,宿草新坟多友生。guī hóng wǎng yàn jìng shí jié,sù cǎo xīn fén duō yǒu shēng。
身后功名空自重,眼前樽酒未宜轻。shēn hòu gōng míng kōng zì zhòng,yǎn qián zūn jiǔ wèi yí qīng。

世弼惠诗求舜泉辄欲以长安酥共泛一杯次韵戏答

黄庭坚

寒齑薄饭留佳客,蠹简残编作近邻。hán jī báo fàn liú jiā kè,dù jiǎn cán biān zuò jìn lín。
避地梁鸿真好学,著书扬子未全贫。bì dì liáng hóng zhēn hǎo xué,zhù shū yáng zi wèi quán pín。
玉酥鍊得三危露,石火烧成一片春。yù sū liàn dé sān wēi lù,shí huǒ shāo chéng yī piàn chūn。
沙鼎探汤供卯饮,不忧问字绝无人。shā dǐng tàn tāng gōng mǎo yǐn,bù yōu wèn zì jué wú rén。