古诗词

法语

黄庭坚

兀然无事无改换,无事何须论一段。wù rán wú shì wú gǎi huàn,wú shì hé xū lùn yī duàn。
真心无散乱,他事不须断。zhēn xīn wú sàn luàn,tā shì bù xū duàn。
过去已过去,未来何用算。guò qù yǐ guò qù,wèi lái hé yòng suàn。
兀然无事何曾有,人唤向外觅工夫,总是痴顽汉。wù rán wú shì hé céng yǒu,rén huàn xiàng wài mì gōng fū,zǒng shì chī wán hàn。
粮不蓄一粒,逢饭但知骂。liáng bù xù yī lì,féng fàn dàn zhī mà。
世间多事,人事相趁。shì jiān duō shì,rén shì xiāng chèn。
浑不及我,不乐生天,亦不受福田。hún bù jí wǒ,bù lè shēng tiān,yì bù shòu fú tián。
饥来一钵饭,困来展脚眠。jī lái yī bō fàn,kùn lái zhǎn jiǎo mián。
愚人以为笑,智者谓之然。yú rén yǐ wèi xiào,zhì zhě wèi zhī rán。
非愚亦非智,不是玄中玄。fēi yú yì fēi zhì,bù shì xuán zhōng xuán。
要去如是去,要住如是住。yào qù rú shì qù,yào zhù rú shì zhù。
身披一破衲,脚著娘生裤。shēn pī yī pò nà,jiǎo zhù niáng shēng kù。
多言复多语,由来反相误。duō yán fù duō yǔ,yóu lái fǎn xiāng wù。
若欲度众生,无过且自度。ruò yù dù zhòng shēng,wú guò qiě zì dù。
莫漫求真佛,真佛不可见。mò màn qiú zhēn fú,zhēn fú bù kě jiàn。
妙性及灵台,何曾受薰鍊。miào xìng jí líng tái,hé céng shòu xūn liàn。
心是无事心,面是娘生面。xīn shì wú shì xīn,miàn shì niáng shēng miàn。
劫石可动摇,个中无改变。jié shí kě dòng yáo,gè zhōng wú gǎi biàn。
无事何须读文字,削除人我本,冥合个中意。wú shì hé xū dú wén zì,xuē chú rén wǒ běn,míng hé gè zhōng yì。
种种劳筋骨,不如林下睡兀兀。zhǒng zhǒng láo jīn gǔ,bù rú lín xià shuì wù wù。
举头见日出,乞饭从头?。jǔ tóu jiàn rì chū,qǐ fàn cóng tóu lù。
将功用功,展转冥蒙。jiāng gōng yòng gōng,zhǎn zhuǎn míng méng。
取即不得,不取自通。qǔ jí bù dé,bù qǔ zì tōng。
吾有一言,绝虑忘缘,巧说不得用心传。wú yǒu yī yán,jué lǜ wàng yuán,qiǎo shuō bù dé yòng xīn chuán。
更有一语,无过直与。gèng yǒu yī yǔ,wú guò zhí yǔ。
细极毫末,大无方所。xì jí háo mò,dà wú fāng suǒ。
本自圆成,不劳机杼。běn zì yuán chéng,bù láo jī zhù。
世事悠悠,不如山丘。shì shì yōu yōu,bù rú shān qiū。
青松蔽日,碧涧常秋。qīng sōng bì rì,bì jiàn cháng qiū。
山云当幕,夜月为钩。shān yún dāng mù,yè yuè wèi gōu。
卧藤萝下,块石枕头。wò téng luó xià,kuài shí zhěn tóu。
不朝天子,岂羡王侯。bù cháo tiān zi,qǐ xiàn wáng hóu。
生死无虑,更复何忧。shēng sǐ wú lǜ,gèng fù hé yōu。
月水无形,我常只宁。yuè shuǐ wú xíng,wǒ cháng zhǐ níng。
万法皆尔,本自无生。wàn fǎ jiē ěr,běn zì wú shēng。
兀然无事坐,春来草自青。wù rán wú shì zuò,chūn lái cǎo zì qīng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

次韵寅庵四首

黄庭坚

四时说尽庵前事,寄远如开水墨图。sì shí shuō jǐn ān qián shì,jì yuǎn rú kāi shuǐ mò tú。
略有生涯如谷口,非无卜肆在成都。lüè yǒu shēng yá rú gǔ kǒu,fēi wú bo sì zài chéng dōu。
旁篱榛栗供宾客,满眼云山奉燕居。páng lí zhēn lì gōng bīn kè,mǎn yǎn yún shān fèng yàn jū。
闲与老农歌帝力,年丰村落罢追胥。xián yǔ lǎo nóng gē dì lì,nián fēng cūn luò bà zhuī xū。

次韵寅庵四首

黄庭坚

兄作新庵接旧居,一原风物萃庭隅。xiōng zuò xīn ān jiē jiù jū,yī yuán fēng wù cuì tíng yú。
陆机招隐方传洛,张翰思归正在吴。lù jī zhāo yǐn fāng chuán luò,zhāng hàn sī guī zhèng zài wú。
五斗折腰惭仆妾,几年合眼梦乡闾。wǔ dòu zhé yāo cán pū qiè,jǐ nián hé yǎn mèng xiāng lǘ。
白云行处应垂泪,黄犬归时早寄书。bái yún xíng chù yīng chuí lèi,huáng quǎn guī shí zǎo jì shū。

次韵寅庵四首

黄庭坚

大若塘边擉网鱼,小桃源口带经锄。dà ruò táng biān chuò wǎng yú,xiǎo táo yuán kǒu dài jīng chú。
诗催孺子成鸡栅,茶约邻翁掘芋区。shī cuī rú zi chéng jī zhà,chá yuē lín wēng jué yù qū。
苦楝狂风寒彻骨,黄梅细雨润如酥。kǔ liàn kuáng fēng hán chè gǔ,huáng méi xì yǔ rùn rú sū。
此时睡到日三丈,自起开关招酒徒。cǐ shí shuì dào rì sān zhàng,zì qǐ kāi guān zhāo jiǔ tú。

次韵寅庵四首

黄庭坚

未怪穷山寂寞居,此情常与世情疏。wèi guài qióng shān jì mò jū,cǐ qíng cháng yǔ shì qíng shū。
谁家生计无闲地,太半归来已白须。shuí jiā shēng jì wú xián dì,tài bàn guī lái yǐ bái xū。
不用看云眠永日,会思临水寄双鱼。bù yòng kàn yún mián yǒng rì,huì sī lín shuǐ jì shuāng yú。
公私逋负田园薄,未至妨人作乐无。gōng sī bū fù tián yuán báo,wèi zhì fáng rén zuò lè wú。

次韵盖郎中率郭郎中休官二首

黄庭坚

仕路风波双白发,闲曹笑傲两诗流。shì lù fēng bō shuāng bái fā,xián cáo xiào ào liǎng shī liú。
故人相见自青眼,新贵即今多黑头。gù rén xiāng jiàn zì qīng yǎn,xīn guì jí jīn duō hēi tóu。
桃叶柳花明晓市,荻芽蒲笋上春洲。táo yè liǔ huā míng xiǎo shì,dí yá pú sǔn shàng chūn zhōu。
定知闻健休官去,酒户家园得自由。dìng zhī wén jiàn xiū guān qù,jiǔ hù jiā yuán dé zì yóu。

次韵盖郎中率郭郎中休官二首

黄庭坚

世态已更千变尽,心源不受一尘侵。shì tài yǐ gèng qiān biàn jǐn,xīn yuán bù shòu yī chén qīn。
青春白日无公事,紫燕黄鹂俱好音。qīng chūn bái rì wú gōng shì,zǐ yàn huáng lí jù hǎo yīn。
付与儿孙知伏腊,听教鱼鸟逐飞沈。fù yǔ ér sūn zhī fú là,tīng jiào yú niǎo zhú fēi shěn。
黄公垆下曾知味,定是逃禅入少林。huáng gōng lú xià céng zhī wèi,dìng shì táo chán rù shǎo lín。

次韵郭右曹

黄庭坚

阅世行将老斫轮,那能不朽见仍云。yuè shì xíng jiāng lǎo zhuó lún,nà néng bù xiǔ jiàn réng yún。
岁中日月又除尽,圣处工夫无半分。suì zhōng rì yuè yòu chú jǐn,shèng chù gōng fū wú bàn fēn。
秋水寒沙鱼得计,南山浓雾豹成文。qiū shuǐ hán shā yú dé jì,nán shān nóng wù bào chéng wén。
古心自有著鞭地,尺璧分阴未当勤。gǔ xīn zì yǒu zhù biān dì,chǐ bì fēn yīn wèi dāng qín。

和张沙河招饮

黄庭坚

张侯耕稼不逢年,过午未炊儿女煎。zhāng hóu gēng jià bù féng nián,guò wǔ wèi chuī ér nǚ jiān。
腹里虽盈五车读,囊中能有几钱穿。fù lǐ suī yíng wǔ chē dú,náng zhōng néng yǒu jǐ qián chuān。
况闻缊素尚黄葛,可怕雪花铺白毡。kuàng wén yūn sù shàng huáng gé,kě pà xuě huā pù bái zhān。
谁料丹徒布衣得,今朝忽有酒如川。shuí liào dān tú bù yī dé,jīn cháo hū yǒu jiǔ rú chuān。

读曹公传

黄庭坚

南征北伐报功频,刘氏亲为魏国宾。nán zhēng běi fá bào gōng pín,liú shì qīn wèi wèi guó bīn。
毕竟以丕成霸业,岂能于汉作纯臣。bì jìng yǐ pī chéng bà yè,qǐ néng yú hàn zuò chún chén。
两都秋色皆乔木,二祖恩波在细民。liǎng dōu qiū sè jiē qiáo mù,èr zǔ ēn bō zài xì mín。
驾驭英雄虽有术,力扶宗社可无人。jià yù yīng xióng suī yǒu shù,lì fú zōng shè kě wú rén。

卫南

黄庭坚

今年畚锸弃春耕,折苇枯荷绕坏城。jīn nián běn chā qì chūn gēng,zhé wěi kū hé rào huài chéng。
白鸟自多人自少,污泥终浊水终清。bái niǎo zì duō rén zì shǎo,wū ní zhōng zhuó shuǐ zhōng qīng。
沙场旗鼓千人集,渔户风烟一笛横。shā chǎng qí gǔ qiān rén jí,yú hù fēng yān yī dí héng。
惟有鸣鸱古祠柏,对人犹是向时情。wéi yǒu míng chī gǔ cí bǎi,duì rén yóu shì xiàng shí qíng。

次韵答柳通叟问舍求田

黄庭坚

少日心期转谬悠,蛾眉见妒且障羞。shǎo rì xīn qī zhuǎn miù yōu,é méi jiàn dù qiě zhàng xiū。
但令有妇如康子,安用生儿似仲谋。dàn lìng yǒu fù rú kāng zi,ān yòng shēng ér shì zhòng móu。
横笛牛羊归晚径,卷帘瓜芋熟西畴。héng dí niú yáng guī wǎn jìng,juǎn lián guā yù shú xī chóu。
功名可致犹回首,何况功名不可求。gōng míng kě zhì yóu huí shǒu,hé kuàng gōng míng bù kě qiú。

病起次韵和稚川进叔倡酬之什

黄庭坚

池塘夜雨听鸣蛙,老境侵寻每忆家。chí táng yè yǔ tīng míng wā,lǎo jìng qīn xún měi yì jiā。
白发生来惊客鬓,黄粱炊熟又春华。bái fā shēng lái jīng kè bìn,huáng liáng chuī shú yòu chūn huá。
百年不负胶投漆,万事相依葛与瓜。bǎi nián bù fù jiāo tóu qī,wàn shì xiāng yī gé yǔ guā。
胜日主人如有酒,犹堪扶病见莺花。shèng rì zhǔ rén rú yǒu jiǔ,yóu kān fú bìng jiàn yīng huā。

稚川约晚过进叔次前韵赠稚川并呈进叔

黄庭坚

人骑一马钝如蛙,行向城东小隐家。rén qí yī mǎ dùn rú wā,xíng xiàng chéng dōng xiǎo yǐn jiā。
道上风埃迷皂白,堂前水竹湛清华。dào shàng fēng āi mí zào bái,táng qián shuǐ zhú zhàn qīng huá。
春归河曲定寒食,公到江南应削瓜。chūn guī hé qū dìng hán shí,gōng dào jiāng nán yīng xuē guā。
樽酒光阴俱可惜,端须连夜发园花。zūn jiǔ guāng yīn jù kě xī,duān xū lián yè fā yuán huā。

汴岸置酒赠黄十七

黄庭坚

吾宗端居丛百忧,长歌劝之肯出游。wú zōng duān jū cóng bǎi yōu,zhǎng gē quàn zhī kěn chū yóu。
黄流不解涴明月,碧树为我生凉秋。huáng liú bù jiě wò míng yuè,bì shù wèi wǒ shēng liáng qiū。
初平群羊置莫问,叔度千顷醉即休。chū píng qún yáng zhì mò wèn,shū dù qiān qǐng zuì jí xiū。
谁倚柁楼吹玉笛,斗杓寒挂屋山头。shuí yǐ duò lóu chuī yù dí,dòu biāo hán guà wū shān tóu。

池口风雨留三日

黄庭坚

孤城三日风吹雨,小市人家只菜蔬。gū chéng sān rì fēng chuī yǔ,xiǎo shì rén jiā zhǐ cài shū。
水远山长双属玉,身闲心苦一舂锄。shuǐ yuǎn shān zhǎng shuāng shǔ yù,shēn xián xīn kǔ yī chōng chú。
翁从旁舍来收网,我适临渊不羡鱼。wēng cóng páng shě lái shōu wǎng,wǒ shì lín yuān bù xiàn yú。
俯仰之间已陈迹,暮窗归了读残书。fǔ yǎng zhī jiān yǐ chén jì,mù chuāng guī le dú cán shū。