古诗词

法语

黄庭坚

兀然无事无改换,无事何须论一段。wù rán wú shì wú gǎi huàn,wú shì hé xū lùn yī duàn。
真心无散乱,他事不须断。zhēn xīn wú sàn luàn,tā shì bù xū duàn。
过去已过去,未来何用算。guò qù yǐ guò qù,wèi lái hé yòng suàn。
兀然无事何曾有,人唤向外觅工夫,总是痴顽汉。wù rán wú shì hé céng yǒu,rén huàn xiàng wài mì gōng fū,zǒng shì chī wán hàn。
粮不蓄一粒,逢饭但知骂。liáng bù xù yī lì,féng fàn dàn zhī mà。
世间多事,人事相趁。shì jiān duō shì,rén shì xiāng chèn。
浑不及我,不乐生天,亦不受福田。hún bù jí wǒ,bù lè shēng tiān,yì bù shòu fú tián。
饥来一钵饭,困来展脚眠。jī lái yī bō fàn,kùn lái zhǎn jiǎo mián。
愚人以为笑,智者谓之然。yú rén yǐ wèi xiào,zhì zhě wèi zhī rán。
非愚亦非智,不是玄中玄。fēi yú yì fēi zhì,bù shì xuán zhōng xuán。
要去如是去,要住如是住。yào qù rú shì qù,yào zhù rú shì zhù。
身披一破衲,脚著娘生裤。shēn pī yī pò nà,jiǎo zhù niáng shēng kù。
多言复多语,由来反相误。duō yán fù duō yǔ,yóu lái fǎn xiāng wù。
若欲度众生,无过且自度。ruò yù dù zhòng shēng,wú guò qiě zì dù。
莫漫求真佛,真佛不可见。mò màn qiú zhēn fú,zhēn fú bù kě jiàn。
妙性及灵台,何曾受薰鍊。miào xìng jí líng tái,hé céng shòu xūn liàn。
心是无事心,面是娘生面。xīn shì wú shì xīn,miàn shì niáng shēng miàn。
劫石可动摇,个中无改变。jié shí kě dòng yáo,gè zhōng wú gǎi biàn。
无事何须读文字,削除人我本,冥合个中意。wú shì hé xū dú wén zì,xuē chú rén wǒ běn,míng hé gè zhōng yì。
种种劳筋骨,不如林下睡兀兀。zhǒng zhǒng láo jīn gǔ,bù rú lín xià shuì wù wù。
举头见日出,乞饭从头?。jǔ tóu jiàn rì chū,qǐ fàn cóng tóu lù。
将功用功,展转冥蒙。jiāng gōng yòng gōng,zhǎn zhuǎn míng méng。
取即不得,不取自通。qǔ jí bù dé,bù qǔ zì tōng。
吾有一言,绝虑忘缘,巧说不得用心传。wú yǒu yī yán,jué lǜ wàng yuán,qiǎo shuō bù dé yòng xīn chuán。
更有一语,无过直与。gèng yǒu yī yǔ,wú guò zhí yǔ。
细极毫末,大无方所。xì jí háo mò,dà wú fāng suǒ。
本自圆成,不劳机杼。běn zì yuán chéng,bù láo jī zhù。
世事悠悠,不如山丘。shì shì yōu yōu,bù rú shān qiū。
青松蔽日,碧涧常秋。qīng sōng bì rì,bì jiàn cháng qiū。
山云当幕,夜月为钩。shān yún dāng mù,yè yuè wèi gōu。
卧藤萝下,块石枕头。wò téng luó xià,kuài shí zhěn tóu。
不朝天子,岂羡王侯。bù cháo tiān zi,qǐ xiàn wáng hóu。
生死无虑,更复何忧。shēng sǐ wú lǜ,gèng fù hé yōu。
月水无形,我常只宁。yuè shuǐ wú xíng,wǒ cháng zhǐ níng。
万法皆尔,本自无生。wàn fǎ jiē ěr,běn zì wú shēng。
兀然无事坐,春来草自青。wù rán wú shì zuò,chūn lái cǎo zì qīng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

题李十八知常轩

黄庭坚

身心如一是知常,事不惊人味久长。shēn xīn rú yī shì zhī cháng,shì bù jīng rén wèi jiǔ zhǎng。
盖世功名棋一局,藏山文字纸千张。gài shì gōng míng qí yī jú,cáng shān wén zì zhǐ qiān zhāng。
无心海燕窥金屋,有意江鸥傍草堂。wú xīn hǎi yàn kuī jīn wū,yǒu yì jiāng ōu bàng cǎo táng。
惊破南柯少时梦,新晴鼓角报斜阳。jīng pò nán kē shǎo shí mèng,xīn qíng gǔ jiǎo bào xié yáng。

次韵奉答吉邻机宜

黄庭坚

黠虏乘秋屡合围,上书公独请偏师。xiá lǔ chéng qiū lǚ hé wéi,shàng shū gōng dú qǐng piān shī。
庭中子弟芝兰秀,塞上威名草木知。tíng zhōng zi dì zhī lán xiù,sāi shàng wēi míng cǎo mù zhī。
千里折冲深寄此,三衙虚席看除谁。qiān lǐ zhé chōng shēn jì cǐ,sān yá xū xí kàn chú shuí。
与公相见清班在,仁祖重来筑旧基。yǔ gōng xiāng jiàn qīng bān zài,rén zǔ zhòng lái zhù jiù jī。

李濠州挽词二首

黄庭坚

循吏功名两汉中,平生风义最雍容。xún lì gōng míng liǎng hàn zhōng,píng shēng fēng yì zuì yōng róng。
鱼游濠上方云乐,鵩在承尘忽告凶。yú yóu háo shàng fāng yún lè,fú zài chéng chén hū gào xiōng。
挂剑自知吾已许,脱骖不为涕无从。guà jiàn zì zhī wú yǐ xǔ,tuō cān bù wèi tì wú cóng。
百年穷达都归尽,淮水空围墓上松。bǎi nián qióng dá dōu guī jǐn,huái shuǐ kōng wéi mù shàng sōng。

李濠州挽词二首

黄庭坚

礼数最优徐孺子,风流不减谢宣城。lǐ shù zuì yōu xú rú zi,fēng liú bù jiǎn xiè xuān chéng。
那知此别成千古,未信斯言隔九京。nà zhī cǐ bié chéng qiān gǔ,wèi xìn sī yán gé jiǔ jīng。
落日松楸阴隧道,西风箫鼓送铭旌。luò rì sōng qiū yīn suì dào,xī fēng xiāo gǔ sòng míng jīng。
善人报施今如此,陇水长寒呜咽声。shàn rén bào shī jīn rú cǐ,lǒng shuǐ zhǎng hán wū yàn shēng。

次韵元日

黄庭坚

会朝四海登图籍,绛阙清都想盛容。huì cháo sì hǎi dēng tú jí,jiàng quē qīng dōu xiǎng shèng róng。
春色已知回寸草,霜威从此霁寒松。chūn sè yǐ zhī huí cùn cǎo,shuāng wēi cóng cǐ jì hán sōng。
饮如嚼蜡初忘味,事与浮云去绝踪。yǐn rú jué là chū wàng wèi,shì yǔ fú yún qù jué zōng。
四十九年蘧伯玉,圣人门户见重重。sì shí jiǔ nián qú bó yù,shèng rén mén hù jiàn zhòng zhòng。

送曹黔南口号

黄庭坚

摩围山色醉今朝,试问归程指斗杓。mó wéi shān sè zuì jīn cháo,shì wèn guī chéng zhǐ dòu biāo。
荔子阴成棠棣爱,竹枝歌是去思谣。lì zi yīn chéng táng dì ài,zhú zhī gē shì qù sī yáo。
阳关一曲悲红袖,巫峡千波怨画桡。yáng guān yī qū bēi hóng xiù,wū xiá qiān bō yuàn huà ráo。
归去天心承雨露,双鱼来报旧宾僚。guī qù tiān xīn chéng yǔ lù,shuāng yú lái bào jiù bīn liáo。

以十扇送徐天隐

黄庭坚

人贫鹅雁聒邻墙,公贫琢诗声绕梁。rén pín é yàn guā lín qiáng,gōng pín zuó shī shēng rào liáng。
坐客有毡吾不爱,暑榻无扇公自凉。zuò kè yǒu zhān wú bù ài,shǔ tà wú shàn gōng zì liáng。
党锢诸生尊孺子,建安七人先伟长。dǎng gù zhū shēng zūn rú zi,jiàn ān qī rén xiān wěi zhǎng。
遣奴送箑非为好,恐有佳客或升堂。qiǎn nú sòng shà fēi wèi hǎo,kǒng yǒu jiā kè huò shēng táng。

嗣深尚书弟

黄庭坚

骨秀已知骐骥子,性仁端是凤凰雏。gǔ xiù yǐ zhī qí jì zi,xìng rén duān shì fèng huáng chú。
不腾渥水称神俊,应出岐山作瑞符。bù téng wò shuǐ chēng shén jùn,yīng chū qí shān zuò ruì fú。
渐指家人知姓字,试看屏上识之无。jiàn zhǐ jiā rén zhī xìng zì,shì kàn píng shàng shí zhī wú。
乃翁断狱多阴德,径往高门待汝车。nǎi wēng duàn yù duō yīn dé,jìng wǎng gāo mén dài rǔ chē。

和早秋雨中书怀呈张邓州

黄庭坚

喜闻三径被恩书,五马来歌塞里闾。xǐ wén sān jìng bèi ēn shū,wǔ mǎ lái gē sāi lǐ lǘ。
天上日清消螮蝀,海滨风静复爰居。tiān shàng rì qīng xiāo dì dōng,hǎi bīn fēng jìng fù yuán jū。
龟逢衔骨方为鹘,兰不当门亦见锄。guī féng xián gǔ fāng wèi gǔ,lán bù dāng mén yì jiàn chú。
已发覆盆瞻睿圣,何因犹著故溪鱼。yǐ fā fù pén zhān ruì shèng,hé yīn yóu zhù gù xī yú。

奉答固道

黄庭坚

平生湖海鱼竿手,强学来操制锦刀。píng shēng hú hǎi yú gān shǒu,qiáng xué lái cāo zhì jǐn dāo。
末俗相看终眼白,古人不见想山高。mò sú xiāng kàn zhōng yǎn bái,gǔ rén bù jiàn xiǎng shān gāo。
未乘春水归行李,傥得闲官去坐曹。wèi chéng chūn shuǐ guī xíng lǐ,tǎng dé xián guān qù zuò cáo。
自是无能欲乐尔,烦君错为叹贤劳。zì shì wú néng yù lè ěr,fán jūn cuò wèi tàn xián láo。

奉答圣思讲论语长句

黄庭坚

簿领文书千笔秃,公庭嚚讼百虫鸣。bù lǐng wén shū qiān bǐ tū,gōng tíng yín sòng bǎi chóng míng。
时从退食须臾顷,喜听邻家讽诵声。shí cóng tuì shí xū yú qǐng,xǐ tīng lín jiā fěng sòng shēng。
观海诸君知浩渺,学山他日看崇成。guān hǎi zhū jūn zhī hào miǎo,xué shān tā rì kàn chóng chéng。
暮堂吏退张灯火,抱取鲁论来讲评。mù táng lì tuì zhāng dēng huǒ,bào qǔ lǔ lùn lái jiǎng píng。

次韵清虚同访李园

黄庭坚

年来高兴满莼丝,寒薄春风骀荡时。nián lái gāo xīng mǎn chún sī,hán báo chūn fēng dài dàng shí。
稍见燕脂开杏萼,已闻香雪烂梅枝。shāo jiàn yàn zhī kāi xìng è,yǐ wén xiāng xuě làn méi zhī。
老逢乐事心犹壮,病得新诗和更迟。lǎo féng lè shì xīn yóu zhuàng,bìng dé xīn shī hé gèng chí。
何日联镳向金谷,拟追仙翼到瑶池。hé rì lián biāo xiàng jīn gǔ,nǐ zhuī xiān yì dào yáo chí。

次韵清虚喜子瞻得常州

黄庭坚

喜色侵淫动搢绅,俞音下报谪仙人。xǐ sè qīn yín dòng jìn shēn,yú yīn xià bào zhé xiān rén。
惊回汝水间关梦,乞与江天自在春。jīng huí rǔ shuǐ jiān guān mèng,qǐ yǔ jiāng tiān zì zài chūn。
罨画初游冰欲泮,浣花何处月还新。yǎn huà chū yóu bīng yù pàn,huàn huā hé chù yuè hái xīn。
凉州不是人间曲,伫见君王按玉宸。liáng zhōu bù shì rén jiān qū,zhù jiàn jūn wáng àn yù chén。

和王明之雪

黄庭坚

金母紫皇开寿域,炼成天地一炉沙。jīn mǔ zǐ huáng kāi shòu yù,liàn chéng tiān dì yī lú shā。
千花乱发春无耐,万井交光月未斜。qiān huā luàn fā chūn wú nài,wàn jǐng jiāo guāng yuè wèi xié。
贫巷有人衣不纩,北窗惊我眼飞花。pín xiàng yǒu rén yī bù kuàng,běi chuāng jīng wǒ yǎn fēi huā。
歌楼处处催沽酒,谁念寒生泣白华。gē lóu chù chù cuī gū jiǔ,shuí niàn hán shēng qì bái huá。

与黔倅张茂宗

黄庭坚

静居门巷似乌衣,文采风流众所归。jìng jū mén xiàng shì wū yī,wén cǎi fēng liú zhòng suǒ guī。
别乘同来二千石,化民曾寄十三徽。bié chéng tóng lái èr qiān shí,huà mín céng jì shí sān huī。
寒香亭下方遗爱,吏隐堂中已息机。hán xiāng tíng xià fāng yí ài,lì yǐn táng zhōng yǐ xī jī。
暂与计司参婉画,百城官吏借光辉。zàn yǔ jì sī cān wǎn huà,bǎi chéng guān lì jiè guāng huī。