古诗词

法语

黄庭坚

兀然无事无改换,无事何须论一段。wù rán wú shì wú gǎi huàn,wú shì hé xū lùn yī duàn。
真心无散乱,他事不须断。zhēn xīn wú sàn luàn,tā shì bù xū duàn。
过去已过去,未来何用算。guò qù yǐ guò qù,wèi lái hé yòng suàn。
兀然无事何曾有,人唤向外觅工夫,总是痴顽汉。wù rán wú shì hé céng yǒu,rén huàn xiàng wài mì gōng fū,zǒng shì chī wán hàn。
粮不蓄一粒,逢饭但知骂。liáng bù xù yī lì,féng fàn dàn zhī mà。
世间多事,人事相趁。shì jiān duō shì,rén shì xiāng chèn。
浑不及我,不乐生天,亦不受福田。hún bù jí wǒ,bù lè shēng tiān,yì bù shòu fú tián。
饥来一钵饭,困来展脚眠。jī lái yī bō fàn,kùn lái zhǎn jiǎo mián。
愚人以为笑,智者谓之然。yú rén yǐ wèi xiào,zhì zhě wèi zhī rán。
非愚亦非智,不是玄中玄。fēi yú yì fēi zhì,bù shì xuán zhōng xuán。
要去如是去,要住如是住。yào qù rú shì qù,yào zhù rú shì zhù。
身披一破衲,脚著娘生裤。shēn pī yī pò nà,jiǎo zhù niáng shēng kù。
多言复多语,由来反相误。duō yán fù duō yǔ,yóu lái fǎn xiāng wù。
若欲度众生,无过且自度。ruò yù dù zhòng shēng,wú guò qiě zì dù。
莫漫求真佛,真佛不可见。mò màn qiú zhēn fú,zhēn fú bù kě jiàn。
妙性及灵台,何曾受薰鍊。miào xìng jí líng tái,hé céng shòu xūn liàn。
心是无事心,面是娘生面。xīn shì wú shì xīn,miàn shì niáng shēng miàn。
劫石可动摇,个中无改变。jié shí kě dòng yáo,gè zhōng wú gǎi biàn。
无事何须读文字,削除人我本,冥合个中意。wú shì hé xū dú wén zì,xuē chú rén wǒ běn,míng hé gè zhōng yì。
种种劳筋骨,不如林下睡兀兀。zhǒng zhǒng láo jīn gǔ,bù rú lín xià shuì wù wù。
举头见日出,乞饭从头?。jǔ tóu jiàn rì chū,qǐ fàn cóng tóu lù。
将功用功,展转冥蒙。jiāng gōng yòng gōng,zhǎn zhuǎn míng méng。
取即不得,不取自通。qǔ jí bù dé,bù qǔ zì tōng。
吾有一言,绝虑忘缘,巧说不得用心传。wú yǒu yī yán,jué lǜ wàng yuán,qiǎo shuō bù dé yòng xīn chuán。
更有一语,无过直与。gèng yǒu yī yǔ,wú guò zhí yǔ。
细极毫末,大无方所。xì jí háo mò,dà wú fāng suǒ。
本自圆成,不劳机杼。běn zì yuán chéng,bù láo jī zhù。
世事悠悠,不如山丘。shì shì yōu yōu,bù rú shān qiū。
青松蔽日,碧涧常秋。qīng sōng bì rì,bì jiàn cháng qiū。
山云当幕,夜月为钩。shān yún dāng mù,yè yuè wèi gōu。
卧藤萝下,块石枕头。wò téng luó xià,kuài shí zhěn tóu。
不朝天子,岂羡王侯。bù cháo tiān zi,qǐ xiàn wáng hóu。
生死无虑,更复何忧。shēng sǐ wú lǜ,gèng fù hé yōu。
月水无形,我常只宁。yuè shuǐ wú xíng,wǒ cháng zhǐ níng。
万法皆尔,本自无生。wàn fǎ jiē ěr,běn zì wú shēng。
兀然无事坐,春来草自青。wù rán wú shì zuò,chūn lái cǎo zì qīng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

次韵元翁从王夔玉借书

黄庭坚

为吏三年弄文墨,草莱心径失耕锄。wèi lì sān nián nòng wén mò,cǎo lái xīn jìng shī gēng chú。
常思天下无双祖,得读人间未见书。cháng sī tiān xià wú shuāng zǔ,dé dú rén jiān wèi jiàn shū。
公子藏山真富有,小儒扪腹正空虚。gōng zi cáng shān zhēn fù yǒu,xiǎo rú mén fù zhèng kōng xū。
何时管钥入吾手,为理签题扑蠹鱼。hé shí guǎn yào rù wú shǒu,wèi lǐ qiān tí pū dù yú。

去岁和元翁重到双涧寺观余兄弟题诗之篇总忘收录病中记忆成此诗

黄庭坚

素琴声在时能听,白鸟盟寒久未寻。sù qín shēng zài shí néng tīng,bái niǎo méng hán jiǔ wèi xún。
眼见野僧垂雪发,养亲原不顾朱金。yǎn jiàn yě sēng chuí xuě fā,yǎng qīn yuán bù gù zhū jīn。
开泉浸稻双涧水,煨笋充盘春竹林。kāi quán jìn dào shuāng jiàn shuǐ,wēi sǔn chōng pán chūn zhú lín。
安得一廛吾欲老,君听庄舄病时吟。ān dé yī chán wú yù lǎo,jūn tīng zhuāng xì bìng shí yín。

次韵吉老寄君庸

黄庭坚

何郎生事四立壁,心地高明百不忧。hé láng shēng shì sì lì bì,xīn dì gāo míng bǎi bù yōu。
白眼醉来思阮籍,碧云吟罢对汤休。bái yǎn zuì lái sī ruǎn jí,bì yún yín bà duì tāng xiū。
诸公着力书交上,尺璧深藏价未酬。zhū gōng zhe lì shū jiāo shàng,chǐ bì shēn cáng jià wèi chóu。
空使君如巢幕燕,将雏处处度春秋。kōng shǐ jūn rú cháo mù yàn,jiāng chú chù chù dù chūn qiū。

题息轩

黄庭坚

僧开小槛笼沙界,郁郁参天翠竹丛。sēng kāi xiǎo kǎn lóng shā jiè,yù yù cān tiān cuì zhú cóng。
万籁参差写明月,一家寥落共清风。wàn lài cān chà xiě míng yuè,yī jiā liáo luò gòng qīng fēng。
蒲团禅板无人付,茶鼎薰炉与客同。pú tuán chán bǎn wú rén fù,chá dǐng xūn lú yǔ kè tóng。
万水千山寻祖意,归来笑杀旧时翁。wàn shuǐ qiān shān xún zǔ yì,guī lái xiào shā jiù shí wēng。

题神移仁寿塔

黄庭坚

十二观音无正面,谁令塔户向东开。shí èr guān yīn wú zhèng miàn,shuí lìng tǎ hù xiàng dōng kāi。
定知四梵神通力,曾借六丁风雨推。dìng zhī sì fàn shén tōng lì,céng jiè liù dīng fēng yǔ tuī。
蝇说冰霜如梦寐,鴳闻钟鼓亦惊猜。yíng shuō bīng shuāng rú mèng mèi,yàn wén zhōng gǔ yì jīng cāi。
从今不信维摩诘,断取三千世界来。cóng jīn bù xìn wéi mó jí,duàn qǔ sān qiān shì jiè lái。

元丰癸亥经行石潭寺见旧和栖蟾诗甚可笑因削柎灭稿别和一章

黄庭坚

千里追奔两蜗角,百年得意大槐宫。qiān lǐ zhuī bēn liǎng wō jiǎo,bǎi nián dé yì dà huái gōng。
空馀祗夜数行墨,不见伽梨一臂风。kōng yú zhī yè shù xíng mò,bù jiàn gā lí yī bì fēng。
俗眼只如当日白,我颜非复向来红。sú yǎn zhǐ rú dāng rì bái,wǒ yán fēi fù xiàng lái hóng。
浮生不作游丝上,即在尘沙逐转蓬。fú shēng bù zuò yóu sī shàng,jí zài chén shā zhú zhuǎn péng。

古风次韵答初和甫二首

黄庭坚

饥思河鲤与河鲂,渴思蔗浆玉碗凉。jī sī hé lǐ yǔ hé fáng,kě sī zhè jiāng yù wǎn liáng。
冬愿纯绵对阴雪,夏愿绉絺度盛阳。dōng yuàn chún mián duì yīn xuě,xià yuàn zhòu chī dù shèng yáng。
万端作计身愁苦,一事不谐鬓苍浪。wàn duān zuò jì shēn chóu kǔ,yī shì bù xié bìn cāng làng。
调笑天街吟海燕,藜羹脱粟非公狂。diào xiào tiān jiē yín hǎi yàn,lí gēng tuō sù fēi gōng kuáng。

古风次韵答初和甫二首

黄庭坚

君吟春风花草香,我爱春夜璧月凉。jūn yín chūn fēng huā cǎo xiāng,wǒ ài chūn yè bì yuè liáng。
美人美人隔湘水,其雨其雨怨朝阳。měi rén měi rén gé xiāng shuǐ,qí yǔ qí yǔ yuàn cháo yáng。
兰荃盈怀报琼玖,冠缨自洁非沧浪。lán quán yíng huái bào qióng jiǔ,guān yīng zì jié fēi cāng làng。
道人四十心如水,那得梦为胡蝶狂。dào rén sì shí xīn rú shuǐ,nà dé mèng wèi hú dié kuáng。

奉送刘君昆仲

黄庭坚

游子归心日夜流,南陔香草可晨羞。yóu zi guī xīn rì yè liú,nán gāi xiāng cǎo kě chén xiū。
平原晓雨半槐夏,汾上午风初麦秋。píng yuán xiǎo yǔ bàn huái xià,fén shàng wǔ fēng chū mài qiū。
鸿雁要须翔集早,脊令无憾急难求。hóng yàn yào xū xiáng jí zǎo,jí lìng wú hàn jí nán qiú。
欲因行李传家信,姑射山前是晋州。yù yīn xíng lǐ chuán jiā xìn,gū shè shān qián shì jìn zhōu。

懋宗奉议有佳句咏冷庭叟野居庭坚于庭叟有十八年之旧故次韵赠之

黄庭坚

城西冷叟半忙闲,人道王阳得早还。chéng xī lěng sǒu bàn máng xián,rén dào wáng yáng dé zǎo hái。
四望楼台皆我有,一原花竹住中间。sì wàng lóu tái jiē wǒ yǒu,yī yuán huā zhú zhù zhōng jiān。
初无狗盗窥篱落,底事蛾眉失锁关。chū wú gǒu dào kuī lí luò,dǐ shì é méi shī suǒ guān。
每为朝天三十里,时时惊枕梦催班。měi wèi cháo tiān sān shí lǐ,shí shí jīng zhěn mèng cuī bān。

送高士敦赴成都钤辖二首其一

黄庭坚

玉钤金印临参井,控蜀通秦四十州。yù qián jīn yìn lín cān jǐng,kòng shǔ tōng qín sì shí zhōu。
日下书来望鸿雁,江头花发醉貔貅。rì xià shū lái wàng hóng yàn,jiāng tóu huā fā zuì pí xiū。
巴滇有马驹空老,林箐无人叶自秋。bā diān yǒu mǎ jū kōng lǎo,lín qìng wú rén yè zì qiū。
能为将军歌此曲,鸣机割锦与缠头。néng wèi jiāng jūn gē cǐ qū,míng jī gē jǐn yǔ chán tóu。

次韵胡彦明同年羁旅京师寄李子飞三章一章道其困穷二章劝之归三章言我亦欲归耳胡李相甥也故有槟榔之句

黄庭坚

看除日月坐中铨,一岁应无官九迁。kàn chú rì yuè zuò zhōng quán,yī suì yīng wú guān jiǔ qiān。
葱韭盈盘市门食,诗书满枕客床毡。cōng jiǔ yíng pán shì mén shí,shī shū mǎn zhěn kè chuáng zhān。
留连节物孤朋酒,恼乱邻翁谒子钱。liú lián jié wù gū péng jiǔ,nǎo luàn lín wēng yè zi qián。
谁料丹徒布衣得,困穷且忍试新年。shuí liào dān tú bù yī dé,kùn qióng qiě rěn shì xīn nián。

次韵胡彦明同年羁旅京师寄李子飞三章一章道其困穷二章劝之归三章言我亦欲归耳胡李相甥也故有槟榔之句

黄庭坚

丁未同升乡里贤,别离寒暑未推迁。dīng wèi tóng shēng xiāng lǐ xián,bié lí hán shǔ wèi tuī qiān。
萧条羁旅深穷巷,蚤晚声名上细毡。xiāo tiáo jī lǚ shēn qióng xiàng,zǎo wǎn shēng míng shàng xì zhān。
碧嶂清江原有宅,白鱼黄雀不论钱。bì zhàng qīng jiāng yuán yǒu zhái,bái yú huáng què bù lùn qián。
槟榔一斛何须得,李氏弟兄佳少年。bīn láng yī hú hé xū dé,lǐ shì dì xiōng jiā shǎo nián。

次韵胡彦明同年羁旅京师寄李子飞三章一章道其困穷二章劝之归三章言我亦欲归耳胡李相甥也故有槟榔之句

黄庭坚

畏人重禄难堪忍,阅世浮云易变迁。wèi rén zhòng lù nán kān rěn,yuè shì fú yún yì biàn qiān。
徐步当车饥当肉,锄头为枕草为毡。xú bù dāng chē jī dāng ròu,chú tóu wèi zhěn cǎo wèi zhān。
原无马上封侯骨,安用人间使鬼钱。yuán wú mǎ shàng fēng hóu gǔ,ān yòng rén jiān shǐ guǐ qián。
不是朱门争底事,清溪白石可忘年。bù shì zhū mén zhēng dǐ shì,qīng xī bái shí kě wàng nián。

谢送宣城笔

黄庭坚

宣城变样蹲鸡距,诸葛名家捋鼠须。xuān chéng biàn yàng dūn jī jù,zhū gé míng jiā lǚ shǔ xū。
一束喜从公处得,千金求买市中无。yī shù xǐ cóng gōng chù dé,qiān jīn qiú mǎi shì zhōng wú。
漫投墨客摹科斗,胜与朱门饱蠹鱼。màn tóu mò kè mó kē dòu,shèng yǔ zhū mén bǎo dù yú。
愧我初非草玄手,不将闲写吏文书。kuì wǒ chū fēi cǎo xuán shǒu,bù jiāng xián xiě lì wén shū。