古诗词

法语

黄庭坚

兀然无事无改换,无事何须论一段。wù rán wú shì wú gǎi huàn,wú shì hé xū lùn yī duàn。
真心无散乱,他事不须断。zhēn xīn wú sàn luàn,tā shì bù xū duàn。
过去已过去,未来何用算。guò qù yǐ guò qù,wèi lái hé yòng suàn。
兀然无事何曾有,人唤向外觅工夫,总是痴顽汉。wù rán wú shì hé céng yǒu,rén huàn xiàng wài mì gōng fū,zǒng shì chī wán hàn。
粮不蓄一粒,逢饭但知骂。liáng bù xù yī lì,féng fàn dàn zhī mà。
世间多事,人事相趁。shì jiān duō shì,rén shì xiāng chèn。
浑不及我,不乐生天,亦不受福田。hún bù jí wǒ,bù lè shēng tiān,yì bù shòu fú tián。
饥来一钵饭,困来展脚眠。jī lái yī bō fàn,kùn lái zhǎn jiǎo mián。
愚人以为笑,智者谓之然。yú rén yǐ wèi xiào,zhì zhě wèi zhī rán。
非愚亦非智,不是玄中玄。fēi yú yì fēi zhì,bù shì xuán zhōng xuán。
要去如是去,要住如是住。yào qù rú shì qù,yào zhù rú shì zhù。
身披一破衲,脚著娘生裤。shēn pī yī pò nà,jiǎo zhù niáng shēng kù。
多言复多语,由来反相误。duō yán fù duō yǔ,yóu lái fǎn xiāng wù。
若欲度众生,无过且自度。ruò yù dù zhòng shēng,wú guò qiě zì dù。
莫漫求真佛,真佛不可见。mò màn qiú zhēn fú,zhēn fú bù kě jiàn。
妙性及灵台,何曾受薰鍊。miào xìng jí líng tái,hé céng shòu xūn liàn。
心是无事心,面是娘生面。xīn shì wú shì xīn,miàn shì niáng shēng miàn。
劫石可动摇,个中无改变。jié shí kě dòng yáo,gè zhōng wú gǎi biàn。
无事何须读文字,削除人我本,冥合个中意。wú shì hé xū dú wén zì,xuē chú rén wǒ běn,míng hé gè zhōng yì。
种种劳筋骨,不如林下睡兀兀。zhǒng zhǒng láo jīn gǔ,bù rú lín xià shuì wù wù。
举头见日出,乞饭从头?。jǔ tóu jiàn rì chū,qǐ fàn cóng tóu lù。
将功用功,展转冥蒙。jiāng gōng yòng gōng,zhǎn zhuǎn míng méng。
取即不得,不取自通。qǔ jí bù dé,bù qǔ zì tōng。
吾有一言,绝虑忘缘,巧说不得用心传。wú yǒu yī yán,jué lǜ wàng yuán,qiǎo shuō bù dé yòng xīn chuán。
更有一语,无过直与。gèng yǒu yī yǔ,wú guò zhí yǔ。
细极毫末,大无方所。xì jí háo mò,dà wú fāng suǒ。
本自圆成,不劳机杼。běn zì yuán chéng,bù láo jī zhù。
世事悠悠,不如山丘。shì shì yōu yōu,bù rú shān qiū。
青松蔽日,碧涧常秋。qīng sōng bì rì,bì jiàn cháng qiū。
山云当幕,夜月为钩。shān yún dāng mù,yè yuè wèi gōu。
卧藤萝下,块石枕头。wò téng luó xià,kuài shí zhěn tóu。
不朝天子,岂羡王侯。bù cháo tiān zi,qǐ xiàn wáng hóu。
生死无虑,更复何忧。shēng sǐ wú lǜ,gèng fù hé yōu。
月水无形,我常只宁。yuè shuǐ wú xíng,wǒ cháng zhǐ níng。
万法皆尔,本自无生。wàn fǎ jiē ěr,běn zì wú shēng。
兀然无事坐,春来草自青。wù rán wú shì zuò,chūn lái cǎo zì qīng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

漫书呈几复三首

黄庭坚

秋虫振羽惊寒梦,河汉西斜夜独兴。qiū chóng zhèn yǔ jīng hán mèng,hé hàn xī xié yè dú xīng。
欲罢不能呼子起,新凉宜近读书灯。yù bà bù néng hū zi qǐ,xīn liáng yí jìn dú shū dēng。

谢陈正字送荔支三首

黄庭坚

十年梨枣雪中看,想见江城荔子丹。shí nián lí zǎo xuě zhōng kàn,xiǎng jiàn jiāng chéng lì zi dān。
赠我甘酸三百颗,稍知身作近南官。zèng wǒ gān suān sān bǎi kē,shāo zhī shēn zuò jìn nán guān。

谢陈正字送荔支三首

黄庭坚

斋馀睡思生汤饼,红颗分甘惬下茶。zhāi yú shuì sī shēng tāng bǐng,hóng kē fēn gān qiè xià chá。
如梦泊船甘柘雨,芭蕉林里有人家。rú mèng pō chuán gān zhè yǔ,bā jiāo lín lǐ yǒu rén jiā。

谢陈正字送荔支三首

黄庭坚

橄榄湾南远归客,烦将嘉果送蓬门。gǎn lǎn wān nán yuǎn guī kè,fán jiāng jiā guǒ sòng péng mén。
红衣襞积蛮烟润,白晒丁香之子孙。hóng yī bì jī mán yān rùn,bái shài dīng xiāng zhī zi sūn。

杂诗七首

黄庭坚

此身天地一蘧庐,世事消磨绿鬓疏。cǐ shēn tiān dì yī qú lú,shì shì xiāo mó lǜ bìn shū。
毕竟几人真得鹿,不知终日梦为鱼。bì jìng jǐ rén zhēn dé lù,bù zhī zhōng rì mèng wèi yú。

杂诗七首

黄庭坚

营巢燕燕几时休,在处成家春复秋。yíng cháo yàn yàn jǐ shí xiū,zài chù chéng jiā chūn fù qiū。
岁岁自来还自去,主人无厌客无求。suì suì zì lái hái zì qù,zhǔ rén wú yàn kè wú qiú。

杂诗七首

黄庭坚

馆甥宫里叹才难,当日同朝听百官。guǎn shēng gōng lǐ tàn cái nán,dāng rì tóng cháo tīng bǎi guān。
光武早知尧舜事,只今那得子陵滩。guāng wǔ zǎo zhī yáo shùn shì,zhǐ jīn nà dé zi líng tān。

杂诗七首

黄庭坚

少年不爱万金身,歌舞寻春愁送春。shǎo nián bù ài wàn jīn shēn,gē wǔ xún chūn chóu sòng chūn。
满眼纷华心寂寞,长安市上酒家人。mǎn yǎn fēn huá xīn jì mò,zhǎng ān shì shàng jiǔ jiā rén。

杂诗七首

黄庭坚

薰炉茶鼎偶然同,晴日鸦啼柿叶风。xūn lú chá dǐng ǒu rán tóng,qíng rì yā tí shì yè fēng。
万事尽还曲居士,百年常在大槐宫。wàn shì jǐn hái qū jū shì,bǎi nián cháng zài dà huái gōng。

杂诗七首

黄庭坚

古屋清寒雪未消,小窗晴日展芭蕉。gǔ wū qīng hán xuě wèi xiāo,xiǎo chuāng qíng rì zhǎn bā jiāo。
酸甘荔子尝春酒,更碾新芽荐菊苗。suān gān lì zi cháng chūn jiǔ,gèng niǎn xīn yá jiàn jú miáo。

杂诗七首

黄庭坚

碧窗凉簟唯便睡,露井无尘荫绿槐。bì chuāng liáng diàn wéi biàn shuì,lù jǐng wú chén yīn lǜ huái。
梦入醉乡犹病渴,辘轳声到枕边来。mèng rù zuì xiāng yóu bìng kě,lù lú shēng dào zhěn biān lái。

行迈杂篇六首

黄庭坚

簇簇深红间浅红,苦才多思是春风。cù cù shēn hóng jiān qiǎn hóng,kǔ cái duō sī shì chūn fēng。
千村万落花相照,尽日经行锦绣中。qiān cūn wàn luò huā xiāng zhào,jǐn rì jīng xíng jǐn xiù zhōng。

行迈杂篇六首

黄庭坚

白白红红相间开,三三五五踏青来。bái bái hóng hóng xiāng jiān kāi,sān sān wǔ wǔ tà qīng lái。
戏随胡蝶不知远,惊见行人笑却回。xì suí hú dié bù zhī yuǎn,jīng jiàn xíng rén xiào què huí。

行迈杂篇六首

黄庭坚

村落人家桃李枝,无言气味亦依依。cūn luò rén jiā táo lǐ zhī,wú yán qì wèi yì yī yī。
可怜憔悴蓬蒿底,蜂蝶不知春又归。kě lián qiáo cuì péng hāo dǐ,fēng dié bù zhī chūn yòu guī。

行迈杂篇六首

黄庭坚

杏村桃坞春三月,少有人家不出游。xìng cūn táo wù chūn sān yuè,shǎo yǒu rén jiā bù chū yóu。
一顾虽无倾国色,千金肯为使君留。yī gù suī wú qīng guó sè,qiān jīn kěn wèi shǐ jūn liú。