古诗词

澄心亭颂

黄庭坚

菩萨清凉月,游于毕究空。pú sà qīng liáng yuè,yóu yú bì jiū kōng。
众生心水净,菩提影现中。zhòng shēng xīn shuǐ jìng,pú tí yǐng xiàn zhōng。
忍观伏尘劳,波澄泥著底。rěn guān fú chén láo,bō chéng ní zhù dǐ。
八风动地来,尘劳还复起。bā fēng dòng dì lái,chén láo hái fù qǐ。
觉海性澄圆,浪时无不浑。jué hǎi xìng chéng yuán,làng shí wú bù hún。
即浑即澄彻,个是涅槃门。jí hún jí chéng chè,gè shì niè pán mén。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

韩信

黄庭坚

韩生高才跨一世,刘项存亡翻手耳。hán shēng gāo cái kuà yī shì,liú xiàng cún wáng fān shǒu ěr。
终然不忍负沛公,颇似从容得天意。zhōng rán bù rěn fù pèi gōng,pǒ shì cóng róng dé tiān yì。
成皋日夜望救兵,取齐自重身已轻。chéng gāo rì yè wàng jiù bīng,qǔ qí zì zhòng shēn yǐ qīng。
蹑足封王能早寤,岂恨淮阴食千户。niè zú fēng wáng néng zǎo wù,qǐ hèn huái yīn shí qiān hù。
虽知天下有所归,独怜身与哙等齐。suī zhī tiān xià yǒu suǒ guī,dú lián shēn yǔ kuài děng qí。
蒯通狂说不足撼,陈豨孺子胡能为。kuǎi tōng kuáng shuō bù zú hàn,chén xī rú zi hú néng wèi。
予尝贳酒淮阴市,韩信庙前木十围。yǔ cháng shì jiǔ huái yīn shì,hán xìn miào qián mù shí wéi。
千年事与浮云去,想见留侯决是非。qiān nián shì yǔ fú yún qù,xiǎng jiàn liú hóu jué shì fēi。
丈夫出身佐明主,用舍行藏可自知。zhàng fū chū shēn zuǒ míng zhǔ,yòng shě xíng cáng kě zì zhī。
功名邂逅轩天地,万事当观失意时。gōng míng xiè hòu xuān tiān dì,wàn shì dāng guān shī yì shí。

淮阴侯

黄庭坚

韩生沈鸷非悍勇,笑出胯下良自重。hán shēng shěn zhì fēi hàn yǒng,xiào chū kuà xià liáng zì zhòng。
滕公不斩世未知,萧相自追王始用。téng gōng bù zhǎn shì wèi zhī,xiāo xiāng zì zhuī wáng shǐ yòng。
成安书生自圣贤,左仁右圣兵在咽。chéng ān shū shēng zì shèng xián,zuǒ rén yòu shèng bīng zài yàn。
万人背水亦书意,独驱市井收万全。wàn rén bèi shuǐ yì shū yì,dú qū shì jǐng shōu wàn quán。
功成广武坐东向,人言将军真汉将。gōng chéng guǎng wǔ zuò dōng xiàng,rén yán jiāng jūn zhēn hàn jiāng。
兔死狗烹姑置之,此事已足千年垂。tù sǐ gǒu pēng gū zhì zhī,cǐ shì yǐ zú qiān nián chuí。
君不见丞相商君用秦国,平生赵良头雪白。jūn bù jiàn chéng xiāng shāng jūn yòng qín guó,píng shēng zhào liáng tóu xuě bái。

颜阖

黄庭坚

颜阖无事人,躬耕自衣食。yán hé wú shì rén,gōng gēng zì yī shí。
翩翩鲁公子,要我从事役。piān piān lǔ gōng zi,yào wǒ cóng shì yì。
轺轩来在门,驷马先拱璧。yáo xuān lái zài mén,sì mǎ xiān gǒng bì。
出门应使者,陇上不谋国。chū mén yīng shǐ zhě,lǒng shàng bù móu guó。
心知误将命,非敢惮行役。xīn zhī wù jiāng mìng,fēi gǎn dàn xíng yì。
使人返锡命,户庭空履迹。shǐ rén fǎn xī mìng,hù tíng kōng lǚ jì。
中随卫侯书,起作太子客。zhōng suí wèi hóu shū,qǐ zuò tài zi kè。
谁能明吾心,君子蘧伯玉。shuí néng míng wú xīn,jūn zi qú bó yù。

赠希孝

黄庭坚

金玉虽满堂,一去谁能守。jīn yù suī mǎn táng,yī qù shuí néng shǒu。
石交千秋期,程婴报杵臼。shí jiāo qiān qiū qī,chéng yīng bào chǔ jiù。
丝随丹青染,变态非复旧。sī suí dān qīng rǎn,biàn tài fēi fù jiù。
竹杖寒苍苍,草木黄落后。zhú zhàng hán cāng cāng,cǎo mù huáng luò hòu。
匏从曲沃来,管是汶阳有。páo cóng qū wò lái,guǎn shì wèn yáng yǒu。
土性本高明,天材更浑厚。tǔ xìng běn gāo míng,tiān cái gèng hún hòu。
革之成国器,实假匠伯手。gé zhī chéng guó qì,shí jiǎ jiàng bó shǒu。
木平非斧斤,是事公信否。mù píng fēi fǔ jīn,shì shì gōng xìn fǒu。

侯元功问讲学之意

黄庭坚

金声而玉振,从本用圣学。jīn shēng ér yù zhèn,cóng běn yòng shèng xué。
石师所未讲,赤子有先觉。shí shī suǒ wèi jiǎng,chì zi yǒu xiān jué。
丝直则为弦,可射可以乐。sī zhí zé wèi xián,kě shè kě yǐ lè。
竹笋不成芦,白圭元抱璞。zhú sǔn bù chéng lú,bái guī yuán bào pú。
匏瓜不能匏,其裔犹为瓟。páo guā bù néng páo,qí yì yóu wèi bó。
土俗颇暖姝,西笑长安乐。tǔ sú pǒ nuǎn shū,xī xiào zhǎng ān lè。
革无五声材,终然应宫角。gé wú wǔ shēng cái,zhōng rán yīng gōng jiǎo。
木人得郢工,鼻端乃可斫。mù rén dé yǐng gōng,bí duān nǎi kě zhuó。

戏赠张叔甫

黄庭坚

团扇复团扇,因风托方便。tuán shàn fù tuán shàn,yīn fēng tuō fāng biàn。
衔泥巢君屋,双燕令人羡。xián ní cháo jūn wū,shuāng yàn lìng rén xiàn。
张公子,时相见。zhāng gōng zi,shí xiāng jiàn。
张公一生江海客,文章献纳麒麟殿。zhāng gōng yī shēng jiāng hǎi kè,wén zhāng xiàn nà qí lín diàn。
文采风流今尚存,看君不合长贫贱。wén cǎi fēng liú jīn shàng cún,kàn jūn bù hé zhǎng pín jiàn。
醉中往往爱逃禅,解道澄江静如练。zuì zhōng wǎng wǎng ài táo chán,jiě dào chéng jiāng jìng rú liàn。
淮南百宗经行处,携手落日回高宴。huái nán bǎi zōng jīng xíng chù,xié shǒu luò rì huí gāo yàn。
城上乌,尾毕逋。chéng shàng wū,wěi bì bū。
尘沙立暝途,惟有摩尼珠。chén shā lì míng tú,wéi yǒu mó ní zhū。
云梦泽南州,更有赤须胡。yún mèng zé nán zhōu,gèng yǒu chì xū hú。
与君歌一曲,长铗归来乎。yǔ jūn gē yī qū,zhǎng jiá guī lái hū。
出无车,食无鱼。chū wú chē,shí wú yú。
不须闻此意惨怆,幸是元无免破除。bù xū wén cǐ yì cǎn chuàng,xìng shì yuán wú miǎn pò chú。
脱吾帽,向君笑。tuō wú mào,xiàng jūn xiào。
有似山开万里云,论心何必先同调。yǒu shì shān kāi wàn lǐ yún,lùn xīn hé bì xiān tóng diào。
河之水,去悠悠。hé zhī shuǐ,qù yōu yōu。
将家就鱼米,四海一扁舟。jiāng jiā jiù yú mǐ,sì hǎi yī biǎn zhōu。
头陀云外多僧气,直到湖南天尽头。tóu tuó yún wài duō sēng qì,zhí dào hú nán tiān jǐn tóu。
潭府邑中甚淳古,还如何逊在扬州。tán fǔ yì zhōng shén chún gǔ,hái rú hé xùn zài yáng zhōu。
但得长年饱吃饭,苦无官况莫来休。dàn dé zhǎng nián bǎo chī fàn,kǔ wú guān kuàng mò lái xiū。

以右军书数种赠邱十四

黄庭坚

邱郎气如春景晴,风暄百果草木生。qiū láng qì rú chūn jǐng qíng,fēng xuān bǎi guǒ cǎo mù shēng。
眼如霜鹘齿玉冰,拥书环坐爱窗明。yǎn rú shuāng gǔ chǐ yù bīng,yōng shū huán zuò ài chuāng míng。
松花泛砚摹真行,字身藏颖秀劲清,问谁学之果兰亭。sōng huā fàn yàn mó zhēn xíng,zì shēn cáng yǐng xiù jìn qīng,wèn shuí xué zhī guǒ lán tíng。
我昔颇复喜墨卿,银钩虿尾烂箱籯,赠君铺案黏曲屏。wǒ xī pǒ fù xǐ mò qīng,yín gōu chài wěi làn xiāng yíng,zèng jūn pù àn nián qū píng。
小字莫作痴冻蝇,乐毅论胜遗教经。xiǎo zì mò zuò chī dòng yíng,lè yì lùn shèng yí jiào jīng。
大字无过瘗鹤铭,官奴作草欺伯英。dà zì wú guò yì hè míng,guān nú zuò cǎo qī bó yīng。
随人作计终后人,自成一家始逼真。suí rén zuò jì zhōng hòu rén,zì chéng yī jiā shǐ bī zhēn。
卿家小女名阿潜,眉目似翁有精神。qīng jiā xiǎo nǚ míng ā qián,méi mù shì wēng yǒu jīng shén。
试留此书他日学,往往不减卫夫人。shì liú cǐ shū tā rì xué,wǎng wǎng bù jiǎn wèi fū rén。

李君贶借示其祖西台学士草圣并书帖一编二

黄庭坚

当时高蹈翰墨场,江南李氏洛下杨。dāng shí gāo dǎo hàn mò chǎng,jiāng nán lǐ shì luò xià yáng。
二人殁后数来者,西台唯有尚书郎。èr rén mò hòu shù lái zhě,xī tái wéi yǒu shàng shū láng。
篆科草圣凡几家,奄有汉魏跨两唐。zhuàn kē cǎo shèng fán jǐ jiā,yǎn yǒu hàn wèi kuà liǎng táng。
纸摹石镂见仿佛,曾未得似君家藏。zhǐ mó shí lòu jiàn fǎng fú,céng wèi dé shì jūn jiā cáng。
侧釐数幅冰不及,字体攲倾墨犹湿。cè lí shù fú bīng bù jí,zì tǐ qī qīng mò yóu shī。
明窗棐几开卷看,坐客失床皆起立。míng chuāng fěi jǐ kāi juǎn kàn,zuò kè shī chuáng jiē qǐ lì。
新春一声雷未闻,何得龙蛇已惊蛰。xīn chūn yī shēng léi wèi wén,hé dé lóng shé yǐ jīng zhé。
仲将伯英无后尘,迩来此公下笔亲。zhòng jiāng bó yīng wú hòu chén,ěr lái cǐ gōng xià bǐ qīn。
使之早出见李卫,不独右军能逼人。shǐ zhī zǎo chū jiàn lǐ wèi,bù dú yòu jūn néng bī rén。
枯林栖鸦满僧院,秀句争传两京遍。kū lín qī yā mǎn sēng yuàn,xiù jù zhēng chuán liǎng jīng biàn。
文工墨妙九原荒,伊洛气象今凄凉。wén gōng mò miào jiǔ yuán huāng,yī luò qì xiàng jīn qī liáng。
夜光入手爱不得,还君复入古锦囊。yè guāng rù shǒu ài bù dé,hái jūn fù rù gǔ jǐn náng。
此后临池无笔法,时时梦到君书堂。cǐ hòu lín chí wú bǐ fǎ,shí shí mèng dào jūn shū táng。

三至堂

黄庭坚

杨公父子孙,俱出文昌宫。yáng gōng fù zi sūn,jù chū wén chāng gōng。
朱轓与别驾,同最治民功。zhū fān yǔ bié jià,tóng zuì zhì mín gōng。
当年竹马儿,市上白鬓翁。dāng nián zhú mǎ ér,shì shàng bái bìn wēng。
相语府门前,郎君有家风。xiāng yǔ fǔ mén qián,láng jūn yǒu jiā fēng。
筑室俯飞鸟,我来岁仲冬。zhù shì fǔ fēi niǎo,wǒ lái suì zhòng dōng。
人烟空橘柚,梅花破榛丛。rén yān kōng jú yòu,méi huā pò zhēn cóng。
延客煮茶药,使君语雍容。yán kè zhǔ chá yào,shǐ jūn yǔ yōng róng。
畴昔识二父,只今天柱峰。chóu xī shí èr fù,zhǐ jīn tiān zhù fēng。
故开堂北门,突兀在眼中。gù kāi táng běi mén,tū wù zài yǎn zhōng。
千秋万岁后,野人犹致恭。qiān qiū wàn suì hòu,yě rén yóu zhì gōng。
借问经始谁,开国华阴公。jiè wèn jīng shǐ shuí,kāi guó huá yīn gōng。

玉照泉

黄庭坚

仙人持玉照,留在灊西峰。xiān rén chí yù zhào,liú zài qián xī fēng。
一往不返顾,尘痕废磨砻。yī wǎng bù fǎn gù,chén hén fèi mó lóng。
想当光溢匣,云山叠万重。xiǎng dāng guāng yì xiá,yún shān dié wàn zhòng。
有井洌寒泉,照影互相容。yǒu jǐng liè hán quán,zhào yǐng hù xiāng róng。
得名未觉晚,学士古人风。dé míng wèi jué wǎn,xué shì gǔ rén fēng。
持节按九城,乐此水一钟。chí jié àn jiǔ chéng,lè cǐ shuǐ yī zhōng。
税车束上饭,谈笑考百工。shuì chē shù shàng fàn,tán xiào kǎo bǎi gōng。
金瓶煮山腴,茗碗不暇攻。jīn píng zhǔ shān yú,míng wǎn bù xiá gōng。
苏侯亦静者,疏凿济成功。sū hóu yì jìng zhě,shū záo jì chéng gōng。
排遣尘滓行,石奁清如空。pái qiǎn chén zǐ xíng,shí lián qīng rú kōng。
能令水源浊,鱼虾来其中。néng lìng shuǐ yuán zhuó,yú xiā lái qí zhōng。
生子岁月多,往往隐蛟龙。shēng zi suì yuè duō,wǎng wǎng yǐn jiāo lóng。
玉照不见影,盘桓蜗螺宫。yù zhào bù jiàn yǐng,pán huán wō luó gōng。
一朝揭源去,枯渎草蒙茸。yī cháo jiē yuán qù,kū dú cǎo méng rōng。

延寿寺僧小轩极萧洒予为名曰林乐取庄生所谓林乐而无形者并为赋诗

黄庭坚

积雨灵香润,晚风红药翻。jī yǔ líng xiāng rùn,wǎn fēng hóng yào fān。
盥手散经帙,烹茶洗睡昏。guàn shǒu sàn jīng zhì,pēng chá xǐ shuì hūn。
野僧甚淳古,养拙贲丘园。yě sēng shén chún gǔ,yǎng zhuō bēn qiū yuán。
风怀交四境,蓬藋底百椽。fēng huái jiāo sì jìng,péng diào dǐ bǎi chuán。
山林皋壤欤,可为知音言。shān lín gāo rǎng yú,kě wèi zhī yīn yán。
而我与人乐,因之名此轩。ér wǒ yǔ rén lè,yīn zhī míng cǐ xuān。
孟夏妪万物,正昼晦郊原。mèng xià yù wàn wù,zhèng zhòu huì jiāo yuán。
隔墙见牛羊,定知春笋繁。gé qiáng jiàn niú yáng,dìng zhī chūn sǔn fán。
俄顷倒干戈,水攻仰翻盆。é qǐng dào gàn gē,shuǐ gōng yǎng fān pén。
地中鸣鼓角,百万薄悬门。dì zhōng míng gǔ jiǎo,bǎi wàn báo xuán mén。
部曲伏床下,少定未寒暄。bù qū fú chuáng xià,shǎo dìng wèi hán xuān。
疾雷将雨电,破柱取蛟蚖。jí léi jiāng yǔ diàn,pò zhù qǔ jiāo yuán。
我初未知尔,宴坐漱灵根。wǒ chū wèi zhī ěr,yàn zuò shù líng gēn。
谅知岑寂地,竟可安元元。liàng zhī cén jì dì,jìng kě ān yuán yuán。

吉老许惠李北海石室碑以诗促

黄庭坚

往时李北海,翰墨妙天下。wǎng shí lǐ běi hǎi,hàn mò miào tiān xià。
石室苍苔世未知,公独得本今无价。shí shì cāng tái shì wèi zhī,gōng dú dé běn jīn wú jià。
肉字不肥藏兔锋,郎官壁刊佳处同。ròu zì bù féi cáng tù fēng,láng guān bì kān jiā chù tóng。
愿公倒箧速持赠,免断银钩输蠹虫。yuàn gōng dào qiè sù chí zèng,miǎn duàn yín gōu shū dù chóng。

吉老两和示戏答

黄庭坚

欲聘石室碑,小诗委庭下。yù pìn shí shì bēi,xiǎo shī wěi tíng xià。
颇似山阴写道经,虽与群鹅不当价。pǒ shì shān yīn xiě dào jīng,suī yǔ qún é bù dāng jià。
画沙无地觅锥锋,点勘永和书法同。huà shā wú dì mì zhuī fēng,diǎn kān yǒng hé shū fǎ tóng。
人言外论殊不尔,勿持明冰照夏虫。rén yán wài lùn shū bù ěr,wù chí míng bīng zhào xià chóng。

题罗山人览辉楼

黄庭坚

凤凰山人开竹径,楼成溪山深照映。fèng huáng shān rén kāi zhú jìng,lóu chéng xī shān shēn zhào yìng。
眉闲郁郁似阴功,壶中有丸续人命。méi xián yù yù shì yīn gōng,hú zhōng yǒu wán xù rén mìng。
劝君洗竹买梧桐,凤何时来驾归鸿。quàn jūn xǐ zhú mǎi wú tóng,fèng hé shí lái jià guī hóng。
思齐大任政勤苦,来听天子歌南风。sī qí dà rèn zhèng qín kǔ,lái tīng tiān zi gē nán fēng。

古风寄周元翁

黄庭坚

周元翁,古人风。zhōu yuán wēng,gǔ rén fēng。
诗书苦,作字工。shī shū kǔ,zuò zì gōng。
允有德,自琢砻。yǔn yǒu dé,zì zuó lóng。
观古人,怨慧聪。guān gǔ rén,yuàn huì cōng。
眼欲盲,耳欲聋。yǎn yù máng,ěr yù lóng。
黄落后,期君同。huáng luò hòu,qī jūn tóng。