古诗词

再蒙自然使君宠和竹诗率尔为谢

李光

画手休夸最逼真,东墙月影画难亲。huà shǒu xiū kuā zuì bī zhēn,dōng qiáng yuè yǐng huà nán qīn。
常陪翠柏凌寒景,几见夭桃委路尘。cháng péi cuì bǎi líng hán jǐng,jǐ jiàn yāo táo wěi lù chén。
鸣凤引雏来应瑞,箨龙得雨便能神。míng fèng yǐn chú lái yīng ruì,tuò lóng dé yǔ biàn néng shén。
双泉异日增幽胜,开盏时时中圣人。shuāng quán yì rì zēng yōu shèng,kāi zhǎn shí shí zhōng shèng rén。
李光

李光

李光(1078年12月16日[1] —1159年4月22日),字泰发,一作字泰定,号转物老人。越州上虞(今浙江上虞东南)人。南宋名臣、文学家、词人,南宋四名臣之一,唐汝阳王李琎之后。徽宗崇宁五年(1106年)进士,调知开化县,移知常熟县。累官至参知政事,因与秦桧不合,出知绍兴府,改提举洞霄宫。绍兴十一年(1141年),贬藤州安置,后更贬至昌化军。秦桧死,内迁郴州。绍兴二十八年(1158年),复左朝奉大夫。绍兴二十九年(1159年),致仕,行至江州卒,年八十二。宋孝宗即位后,赠资政殿学士,赐谥庄简。有前后集三十卷,已佚。又有《椒亭小集》、《庄简集》等。 李光的作品>>

猜您喜欢

独居自遣一首寄厚之

李光

平生忧道不忧贫,万里风波一叶身。píng shēng yōu dào bù yōu pín,wàn lǐ fēng bō yī yè shēn。
路滑须凭木上座,天寒那用竹夫人。lù huá xū píng mù shàng zuò,tiān hán nà yòng zhú fū rén。
闲寻独鹤为仙友,笑指孤云作近邻。xián xún dú hè wèi xiān yǒu,xiào zhǐ gū yún zuò jìn lín。
北客不劳频问讯,已拚终老海南滨。běi kè bù láo pín wèn xùn,yǐ pàn zhōng lǎo hǎi nán bīn。

送秦令元发赴吉阳

李光

百里威风已震惊,朱幡夹道耸先声。bǎi lǐ wēi fēng yǐ zhèn jīng,zhū fān jiā dào sǒng xiān shēng。
耕桑不扰民归业,香翠无求吏自清。gēng sāng bù rǎo mín guī yè,xiāng cuì wú qiú lì zì qīng。
老去方知五马贵,愁来未觉一杯轻。lǎo qù fāng zhī wǔ mǎ guì,chóu lái wèi jué yī bēi qīng。
世情冷暖难开口,怀抱因君得尽倾。shì qíng lěng nuǎn nán kāi kǒu,huái bào yīn jūn dé jǐn qīng。

象台

李光

全家卜筑面孱颜,变态烟云坐卧看。quán jiā bo zhù miàn càn yán,biàn tài yān yún zuò wò kàn。
丘壑时应携妓女,阶庭还见产芝兰。qiū hè shí yīng xié jì nǚ,jiē tíng hái jiàn chǎn zhī lán。
水涵山影千寻碧,路转松阴十里寒。shuǐ hán shān yǐng qiān xún bì,lù zhuǎn sōng yīn shí lǐ hán。
杖策它年容叩户,尽驱佳处入毫端。zhàng cè tā nián róng kòu hù,jǐn qū jiā chù rù háo duān。

和雨后对月

李光

载酒人无顾寂寥,秋来门巷更萧萧。zài jiǔ rén wú gù jì liáo,qiū lái mén xiàng gèng xiāo xiāo。
风驱雨脚收千嶂,云卷月轮升九霄。fēng qū yǔ jiǎo shōu qiān zhàng,yún juǎn yuè lún shēng jiǔ xiāo。
松竹此时聊谷隐,巾车指日见弓招。sōng zhú cǐ shí liáo gǔ yǐn,jīn chē zhǐ rì jiàn gōng zhāo。
登临莫作殊乡念,乘兴时寻小石桥。dēng lín mò zuò shū xiāng niàn,chéng xīng shí xún xiǎo shí qiáo。

海外气候每岁三四月间已如剧暑客有自吉阳至者寓馆问汉亭累日且言吉阳气候昼夜如炊因叹此邦之胜乃知人生无有足时不经热恼岂知平日之清凉乎故古之达者每以此对治释氏云推落大火坑火坑变成池皮鞋和尚以为即时清凉也苏公亦云岭南瘴毒地有此江月寒乃知天壤间何人不清安予谪居岭海逾十五年见闻习熟不以为异因作此诗以自慰且以警世之贱丈夫一不快即愁叹怨愤或讥谤怒骂如柳刘之徒盖未足以语此也

李光

客自东来说吉阳,始知儋耳本清凉。kè zì dōng lái shuō jí yáng,shǐ zhī dān ěr běn qīng liáng。
潮声卷海千峰雨,月色侵门满地霜。cháo shēng juǎn hǎi qiān fēng yǔ,yuè sè qīn mén mǎn dì shuāng。
更欲何方寻佛国,此生真欲老蛮乡。gèng yù hé fāng xún fú guó,cǐ shēng zhēn yù lǎo mán xiāng。
安心守一师吾祖,尚觉人间日月长。ān xīn shǒu yī shī wú zǔ,shàng jué rén jiān rì yuè zhǎng。

予生世几八十年交游士友有昧平生而一见气合者有同乡并舍而终身情乖者因悟笑曰此释氏所谓宿缘也知此则可以忘忧恼泯是非免轮回而脱生死也因作拙句以道其意云

李光

路隔仙凡只一尘,浮生出没转风轮。lù gé xiān fán zhǐ yī chén,fú shēng chū méi zhuǎn fēng lún。
宿缘未断形虽换,异世相逢意自亲。sù yuán wèi duàn xíng suī huàn,yì shì xiāng féng yì zì qīn。
圆泽再来寻旧伴,房公一笑悟前身。yuán zé zài lái xún jiù bàn,fáng gōng yī xiào wù qián shēn。
若将爱见迷真性,万劫难超未了因。ruò jiāng ài jiàn mí zhēn xìng,wàn jié nán chāo wèi le yīn。

丙子正月二十三日纪事

李光

风卷阴霾日月明,鲸鲵已戮海波平。fēng juǎn yīn mái rì yuè míng,jīng ní yǐ lù hǎi bō píng。
奸憸藉手捐奇货,交友通书免诡名。jiān xiān jí shǒu juān qí huò,jiāo yǒu tōng shū miǎn guǐ míng。
旧俗衣冠回左衽,新疆兵革偃长城。jiù sú yī guān huí zuǒ rèn,xīn jiāng bīng gé yǎn zhǎng chéng。
圣君若用当时将,一洗烟尘宇宙清。shèng jūn ruò yòng dāng shí jiāng,yī xǐ yān chén yǔ zhòu qīng。

离阳寿县百馀里遇大风雨溪流涨溢宿修仁境小寺新洁可喜不复有滞留之叹偶成长句老病字画攲斜辄自笑也仲子孟坚同来

李光

逐客多年住海滨,今朝喜作北乡人。zhú kè duō nián zhù hǎi bīn,jīn cháo xǐ zuò běi xiāng rén。
飘风扫地卷烦暑,骤雨翻空洗瘴尘。piāo fēng sǎo dì juǎn fán shǔ,zhòu yǔ fān kōng xǐ zhàng chén。
境恶乍离宾馆陋,眼明欣睹佛祠新。jìng è zhà lí bīn guǎn lòu,yǎn míng xīn dǔ fú cí xīn。
松林竹径俱幽胜,留滞何庸叹苦辛。sōng lín zhú jìng jù yōu shèng,liú zhì hé yōng tàn kǔ xīn。

某到郴几两月适当重阳而菊犹未开然江山清远又仙佛所居有足乐者因成鄙句以写离忧

李光

重阳从古多伤感,逐客南来重叹嗟。zhòng yáng cóng gǔ duō shāng gǎn,zhú kè nán lái zhòng tàn jiē。
镜里但惊添白发,樽前犹未见黄花。jìng lǐ dàn jīng tiān bái fā,zūn qián yóu wèi jiàn huáng huā。
求仙顿觉三山近,成佛无令一念差。qiú xiān dùn jué sān shān jìn,chéng fú wú lìng yī niàn chà。
习气平生都扫尽,更凭橘水洗尘沙。xí qì píng shēng dōu sǎo jǐn,gèng píng jú shuǐ xǐ chén shā。

郴士为作暖阁既成是夕雪作喜而成诗

李光

暖阁初成荷北邻,欢然一笑欲烘春。nuǎn gé chū chéng hé běi lín,huān rán yī xiào yù hōng chūn。
香烟苒苒萦纡转,鼻息齁齁出入匀。xiāng yān rǎn rǎn yíng yū zhuǎn,bí xī hōu hōu chū rù yún。
睡美忽惊天曈昽,夜寒谁怕脚舒伸。shuì měi hū jīng tiān tóng lóng,yè hán shuí pà jiǎo shū shēn。
老兵来报雪床厚,准拟明朝共饮醇。lǎo bīng lái bào xuě chuáng hòu,zhǔn nǐ míng cháo gòng yǐn chún。

题嵊县黄山庵

李光

十载清游得重寻,风门小立契初心。shí zài qīng yóu dé zhòng xún,fēng mén xiǎo lì qì chū xīn。
上盘直与云天近,下瞰不知岩壑深。shàng pán zhí yǔ yún tiān jìn,xià kàn bù zhī yán hè shēn。
浥露黄花平衬地,著霜红叶巧依林。yì lù huáng huā píng chèn dì,zhù shuāng hóng yè qiǎo yī lín。
他年愿结香灯社,竹杖芒鞋数共临。tā nián yuàn jié xiāng dēng shè,zhú zhàng máng xié shù gòng lín。

城南池

李光

枯木摧残色境空,西风独占水芙蓉。kū mù cuī cán sè jìng kōng,xī fēng dú zhàn shuǐ fú róng。
瑶池饮散红妆闹,洛浦人归翠盖重。yáo chí yǐn sàn hóng zhuāng nào,luò pǔ rén guī cuì gài zhòng。
日影透帘香掩苒,月华侵坐客从容。rì yǐng tòu lián xiāng yǎn rǎn,yuè huá qīn zuò kè cóng róng。
闲花琐细能长久,免被移栽太华峰。xián huā suǒ xì néng zhǎng jiǔ,miǎn bèi yí zāi tài huá fēng。

破山寺

李光

招提清绝冠诸方,溪绕山围胜气藏。zhāo tí qīng jué guān zhū fāng,xī rào shān wéi shèng qì cáng。
好在池塘存旧址,依然花木隐禅房。hǎo zài chí táng cún jiù zhǐ,yī rán huā mù yǐn chán fáng。
风生殿阁元无暑,雨后松篁自有香。fēng shēng diàn gé yuán wú shǔ,yǔ hòu sōng huáng zì yǒu xiāng。
日暮不教清兴尽,更登绝顶瞰微茫。rì mù bù jiào qīng xīng jǐn,gèng dēng jué dǐng kàn wēi máng。

秀香堂

李光

山远江深胜地藏,森森乔木间修篁。shān yuǎn jiāng shēn shèng dì cáng,sēn sēn qiáo mù jiān xiū huáng。
月林不动参差影,花径常供自在香。yuè lín bù dòng cān chà yǐng,huā jìng cháng gōng zì zài xiāng。
沉水爇残金鸭冷,落花飞尽绿阴凉。chén shuǐ ruò cán jīn yā lěng,luò huā fēi jǐn lǜ yīn liáng。
神通甚愧维摩老,聊长蛮邦作醉乡。shén tōng shén kuì wéi mó lǎo,liáo zhǎng mán bāng zuò zuì xiāng。

东山

李光

才贤国运每相关,出处公遭典午间。cái xián guó yùn měi xiāng guān,chū chù gōng zāo diǎn wǔ jiān。
梦里铅华浑脉脉,萧中芳迹尚班班。mèng lǐ qiān huá hún mài mài,xiāo zhōng fāng jì shàng bān bān。
始高霄汉鸿飞远,终惜云巢凤不还。shǐ gāo xiāo hàn hóng fēi yuǎn,zhōng xī yún cháo fèng bù hái。
好是南阳扶汉鼎,勋名千古仰东山。hǎo shì nán yáng fú hàn dǐng,xūn míng qiān gǔ yǎng dōng shān。