古诗词

巫山十二峰二十五韵

袁说友

巫山磊块山林姿,一丘一壑贪成痴。wū shān lěi kuài shān lín zī,yī qiū yī hè tān chéng chī。
寸峰拳石瞥眼过,张皇攫觅惟忧迟。cùn fēng quán shí piē yǎn guò,zhāng huáng jué mì wéi yōu chí。
东南佳山多秀丽,就中所欠雄与奇。dōng nán jiā shān duō xiù lì,jiù zhōng suǒ qiàn xióng yǔ qí。
饱闻巫山冠巴峡,奇峰十二相参差。bǎo wén wū shān guān bā xiá,qí fēng shí èr xiāng cān chà。
昔年图画常一见,欲见此山无路之。xī nián tú huà cháng yī jiàn,yù jiàn cǐ shān wú lù zhī。
扁舟西溯上三峡,千岩万壑争追随。biǎn zhōu xī sù shàng sān xiá,qiān yán wàn hè zhēng zhuī suí。
终朝应接已不暇,心目洞骇俱忘疲。zhōng cháo yīng jiē yǐ bù xiá,xīn mù dòng hài jù wàng pí。
蓦然钟鼓高唐上,峰峦二六排旌旗。mò rán zhōng gǔ gāo táng shàng,fēng luán èr liù pái jīng qí。
一峰霞彩迥在望,一峰展翠开屏帷。yī fēng xiá cǎi jiǒng zài wàng,yī fēng zhǎn cuì kāi píng wéi。
无心出岫云吐色,偃盖平峦松并枝。wú xīn chū xiù yún tǔ sè,yǎn gài píng luán sōng bìng zhī。
仙踪鹤驾羽衣近,坛石瑶台阊阖低。xiān zōng hè jià yǔ yī jìn,tán shí yáo tái chāng hé dī。
白云一起凤皇下,清泉四合蛟龙嬉。bái yún yī qǐ fèng huáng xià,qīng quán sì hé jiāo lóng xī。
群峰角立变态异,一一大巧乾坤为。qún fēng jiǎo lì biàn tài yì,yī yī dà qiǎo qián kūn wèi。
外堪击拊试声律,中含造化分四时。wài kān jī fǔ shì shēng lǜ,zhōng hán zào huà fēn sì shí。
天下名山亦多矣,未有列岫奇如兹。tiān xià míng shān yì duō yǐ,wèi yǒu liè xiù qí rú zī。
九华一景固天巧,惜与江流相背驰。jiǔ huá yī jǐng gù tiān qiǎo,xī yǔ jiāng liú xiāng bèi chí。
南北两峰喧众口,妆抹却恨同西施。nán běi liǎng fēng xuān zhòng kǒu,zhuāng mǒ què hèn tóng xī shī。
何如此峰无限好,行行列列临江湄。hé rú cǐ fēng wú xiàn hǎo,xíng xíng liè liè lín jiāng méi。
烟云漠漠出寸碧,风雨时时横黛眉。yān yún mò mò chū cùn bì,fēng yǔ shí shí héng dài méi。
舟人渔子漫回首,骚士墨客劳支颐。zhōu rén yú zi màn huí shǒu,sāo shì mò kè láo zhī yí。
我来穿水入天去,貂裘章甫生尘缁。wǒ lái chuān shuǐ rù tiān qù,diāo qiú zhāng fǔ shēng chén zī。
昂头见此大奇特,跻攀不上空嗟嘻。áng tóu jiàn cǐ dà qí tè,jī pān bù shàng kōng jiē xī。
吾将欲访三岛登九嶷,上蓬莱道山之壁,绝泰华终南之嵋。wú jiāng yù fǎng sān dǎo dēng jiǔ yí,shàng péng lái dào shān zhī bì,jué tài huá zhōng nán zhī méi。
飞凫去舄啸沧海,却来巫峡温前诗。fēi fú qù xì xiào cāng hǎi,què lái wū xiá wēn qián shī。

袁说友

宋建宁建安人,流寓湖州,字起严,号东塘居士。孝宗隆兴元年进士。授溧阳主簿。历知池州、衢州、平江府,入为吏部尚书兼侍读。宁宗嘉泰三年,同知枢密院,进参知政事。罢以资政殿学士知镇江府。奉祠致仕。学问淹博,其疏奏多切时弊,诗文格调清新。任四川安抚使时,尝命属官辑蜀中诗文为《成都文类》。有《东塘集》。 袁说友的作品>>

猜您喜欢

被旨许浦蒐兵道中冻合舍舟行陆二首

袁说友

已办轻舟著脚登,笑渠河伯故阴凝。yǐ bàn qīng zhōu zhù jiǎo dēng,xiào qú hé bó gù yīn níng。
征车政欲周阡陌,赢得天教一夜冰。zhēng chē zhèng yù zhōu qiān mò,yíng dé tiān jiào yī yè bīng。

被旨许浦蒐兵道中冻合舍舟行陆二首

袁说友

荒村十里展琉璃,依旧篮舆涉水湄。huāng cūn shí lǐ zhǎn liú lí,yī jiù lán yú shè shuǐ méi。
自是小臣怀恐惧,要令履薄但兢危。zì shì xiǎo chén huái kǒng jù,yào lìng lǚ báo dàn jīng wēi。

有感

袁说友

半生宦海几途穷,岁晚扁舟系此中。bàn shēng huàn hǎi jǐ tú qióng,suì wǎn biǎn zhōu xì cǐ zhōng。
料得江神知我意,明朝好赠一帆风。liào dé jiāng shén zhī wǒ yì,míng cháo hǎo zèng yī fān fēng。

解机政得请题归舟

袁说友

浮沉宦海笑童颠,好上鸱夷老子船。fú chén huàn hǎi xiào tóng diān,hǎo shàng chī yí lǎo zi chuán。
今日君恩赐骸骨,半篙秋水送归田。jīn rì jūn ēn cì hái gǔ,bàn gāo qiū shuǐ sòng guī tián。

常熟敲冰行舟三首

袁说友

岸头猛作敲冰势,船下俄闻戛玉声。àn tóu měng zuò qiāo bīng shì,chuán xià é wén jiá yù shēng。
寸进未应容退尺,要于此地卜平生。cùn jìn wèi yīng róng tuì chǐ,yào yú cǐ dì bo píng shēng。

常熟敲冰行舟三首

袁说友

画鹢悠悠辄退飞,一程百里两程归。huà yì yōu yōu zhé tuì fēi,yī chéng bǎi lǐ liǎng chéng guī。
天公若念羁怀恶,一夜东风便解围。tiān gōng ruò niàn jī huái è,yī yè dōng fēng biàn jiě wéi。

常熟敲冰行舟三首

袁说友

一枕更阑客梦回,冰声犹作浪声来。yī zhěn gèng lán kè mèng huí,bīng shēng yóu zuò làng shēng lái。
并刀曾剪松江水,更欲从渠为剪开。bìng dāo céng jiǎn sōng jiāng shuǐ,gèng yù cóng qú wèi jiǎn kāi。

舟行跨江之南北随流以行夜船多在淮西

袁说友

蜀道登天在一涯,乾旋坤转任推排。shǔ dào dēng tiān zài yī yá,qián xuán kūn zhuǎn rèn tuī pái。
此身已是萍游客,终日行江夜宿淮。cǐ shēn yǐ shì píng yóu kè,zhōng rì xíng jiāng yè sù huái。

渡杨子江遇颠风和霍希文韵三首

袁说友

危樯恰恰傍金山,风送船回势莫攀。wēi qiáng qià qià bàng jīn shān,fēng sòng chuán huí shì mò pān。
忘却波涛望金碧,无边阁上几层栏。wàng què bō tāo wàng jīn bì,wú biān gé shàng jǐ céng lán。

渡杨子江遇颠风和霍希文韵三首

袁说友

冲涛逐浪不禁寒,何止舟行百丈滩。chōng tāo zhú làng bù jìn hán,hé zhǐ zhōu xíng bǎi zhàng tān。
柂橹一声江已转,瓜州岸上报平安。yí lǔ yī shēng jiāng yǐ zhuǎn,guā zhōu àn shàng bào píng ān。

渡杨子江遇颠风和霍希文韵三首

袁说友

朝暾下接水光明,风激涛头浪卷层。cháo tūn xià jiē shuǐ guāng míng,fēng jī tāo tóu làng juǎn céng。
衮衮舟帆来复往,江心笑杀几闲僧。gǔn gǔn zhōu fān lái fù wǎng,jiāng xīn xiào shā jǐ xián sēng。

过赤壁

袁说友

几年青史说周郎,赤壁乌林在武昌。jǐ nián qīng shǐ shuō zhōu láng,chì bì wū lín zài wǔ chāng。
明日有人山下过,一樽容我吊兴亡。míng rì yǒu rén shān xià guò,yī zūn róng wǒ diào xīng wáng。

泊荆南二首

袁说友

荆州天险大江蟠,坐制金陵自不难。jīng zhōu tiān xiǎn dà jiāng pán,zuò zhì jīn líng zì bù nán。
却遣千艘沉赤壁,至今耆老笑曹瞒。què qiǎn qiān sōu chén chì bì,zhì jīn qí lǎo xiào cáo mán。

泊荆南二首

袁说友

可怜吴蜀爱荆州,胜赏相当卒罢休。kě lián wú shǔ ài jīng zhōu,shèng shǎng xiāng dāng zú bà xiū。
何地无城堪保障,此城端为据咽喉。hé dì wú chéng kān bǎo zhàng,cǐ chéng duān wèi jù yàn hóu。

金陵

袁说友

青衫往事几经秋,白首重来忆旧游。qīng shān wǎng shì jǐ jīng qiū,bái shǒu zhòng lái yì jiù yóu。
今夜台城无限月,更凭樽酒豁羁愁。jīn yè tái chéng wú xiàn yuè,gèng píng zūn jiǔ huō jī chóu。