古诗词

次韵沈高卿杂言

史浩

读书正其远大者,莫为蟛蜞专尔雅。dú shū zhèng qí yuǎn dà zhě,mò wèi péng qí zhuān ěr yǎ。
傥从纸上觅筌蹄,当识升高必自下。tǎng cóng zhǐ shàng mì quán tí,dāng shí shēng gāo bì zì xià。
富贵不来将奈何,岂作求食思毁瓦。fù guì bù lái jiāng nài hé,qǐ zuò qiú shí sī huǐ wǎ。
富贵适来无容心,处以恬然宁满假。fù guì shì lái wú róng xīn,chù yǐ tián rán níng mǎn jiǎ。
仕官要须得若人,是为学足美其身。shì guān yào xū dé ruò rén,shì wèi xué zú měi qí shēn。
万方思治徯康济,当吏立政频咨询。wàn fāng sī zhì xī kāng jì,dāng lì lì zhèng pín zī xún。
从容风俗到淳古,坐可尧舜吾君民。cóng róng fēng sú dào chún gǔ,zuò kě yáo shùn wú jūn mín。
昂头引颈不愧惭,奚必翰墨夸清新。áng tóu yǐn jǐng bù kuì cán,xī bì hàn mò kuā qīng xīn。
吁嗟二者理非各,俗儒妄分诚臆度。xū jiē èr zhě lǐ fēi gè,sú rú wàng fēn chéng yì dù。
学成用我鹗在天,不用聊复龟藏壳。xué chéng yòng wǒ è zài tiān,bù yòng liáo fù guī cáng ké。
名利宠辱尚如许,死生之变良足托。míng lì chǒng rǔ shàng rú xǔ,sǐ shēng zhī biàn liáng zú tuō。
沈子才雄敌万夫,声华合与前贤符。shěn zi cái xióng dí wàn fū,shēng huá hé yǔ qián xián fú。
君看昔人可炙手,行若市井真屠沽。jūn kàn xī rén kě zhì shǒu,xíng ruò shì jǐng zhēn tú gū。
敝袍陋巷世不如,往往胸次多良图。bì páo lòu xiàng shì bù rú,wǎng wǎng xiōng cì duō liáng tú。
乃知富贵本馀事,穷达有命吾生俱。nǎi zhī fù guì běn yú shì,qióng dá yǒu mìng wú shēng jù。
君诗卓绝了无和,我复感激重扬揄。jūn shī zhuó jué le wú hé,wǒ fù gǎn jī zhòng yáng yú。
难逢臭味同,勉子谨厥初,毋待桑榆补东隅。nán féng chòu wèi tóng,miǎn zi jǐn jué chū,wú dài sāng yú bǔ dōng yú。
史浩

史浩

史浩(1106年—1194年),字直翁,号真隐。明州鄞县人,南宋政治家、词人。高宗绍兴十五年(1144年)进士,由温州教授除太学正,升为国子博士。他向宋高宗建议立太子,以此受知于朝廷,绍兴三十二年,宋孝宗即位,授参知政事。隆兴元年,拜尚书右仆射。淳熙十年,除太保致仕,封魏国公。宋光宗御极,进太师。绍熙五年,薨,年八十九,封会稽郡王。宋宁宗登基,赐谥文惠。嘉定十四年,以子史弥远贵,追封越王,改谥忠定,配享孝宗庙庭。为昭勋阁二十四功臣之一。 史浩的作品>>

猜您喜欢

题雪窦飞雪亭

史浩

苍岷万仞起岩峦,悬瀑霏霏六月寒。cāng mín wàn rèn qǐ yán luán,xuán pù fēi fēi liù yuè hán。
波及下方俱润泽,人间须作六花看。bō jí xià fāng jù rùn zé,rén jiān xū zuò liù huā kàn。

题雪窦妙峰亭

史浩

松篁一径曲通桥,直上危亭十里遥。sōng huáng yī jìng qū tōng qiáo,zhí shàng wēi tíng shí lǐ yáo。
但觉群生俱頫首,不知身已在云霄。dàn jué qún shēng jù fǔ shǒu,bù zhī shēn yǐ zài yún xiāo。

丁酉八月十三日夜以经筵官番宿翰苑予十五年前曾为学士

史浩

玉堂夜直看蝇头,烛尽双莲兴未休。yù táng yè zhí kàn yíng tóu,zhú jǐn shuāng lián xīng wèi xiū。
檐外忽惊凉月在,正移花影到银钩。yán wài hū jīng liáng yuè zài,zhèng yí huā yǐng dào yín gōu。

丁酉八月十三日夜以经筵官番宿翰苑予十五年前曾为学士

史浩

忆昔初为鳌禁游,油拳草制拜公侯。yì xī chū wèi áo jìn yóu,yóu quán cǎo zhì bài gōng hóu。
沉思十五年前事,壮志消磨雪满头。chén sī shí wǔ nián qián shì,zhuàng zhì xiāo mó xuě mǎn tóu。

丁酉八月十三日夜以经筵官番宿翰苑予十五年前曾为学士

史浩

青烟漠漠已潜收,但见银潢双派流。qīng yān mò mò yǐ qián shōu,dàn jiàn yín huáng shuāng pài liú。
白玉一轮尤皎洁,始知后夜是中秋。bái yù yī lún yóu jiǎo jié,shǐ zhī hòu yè shì zhōng qiū。

野庵分题和镇国闻笛

史浩

碧溪浮月练光寒,一曲风传到枕前。bì xī fú yuè liàn guāng hán,yī qū fēng chuán dào zhěn qián。
应在南楼尽深处,玉梅飞坠学榆钱。yīng zài nán lóu jǐn shēn chù,yù méi fēi zhuì xué yú qián。

野庵分题苔钱

史浩

谁将翠靥出青箱,散在瑶阶作孔方。shuí jiāng cuì yè chū qīng xiāng,sàn zài yáo jiē zuò kǒng fāng。
好是楼头三弄后,田田买断落梅香。hǎo shì lóu tóu sān nòng hòu,tián tián mǎi duàn luò méi xiāng。

和夜直

史浩

金莲双烛渐烧残,青琐珑璁月影寒。jīn lián shuāng zhú jiàn shāo cán,qīng suǒ lóng cōng yuè yǐng hán。
五色丝纶朝入奏,天街花露已阑干。wǔ sè sī lún cháo rù zòu,tiān jiē huā lù yǐ lán gàn。

和杨柳

史浩

绿衣濯濯红妆靓,春半园林露未晞。lǜ yī zhuó zhuó hóng zhuāng jìng,chūn bàn yuán lín lù wèi xī。
正似佳人与才子,倚窗深处淡相宜。zhèng shì jiā rén yǔ cái zi,yǐ chuāng shēn chù dàn xiāng yí。

和钟山晚步

史浩

幽溪细雨落轻花,无限舂锄立岸沙。yōu xī xì yǔ luò qīng huā,wú xiàn chōng chú lì àn shā。
苦竹黄芦迷望眼,孤烟起处是人家。kǔ zhú huáng lú mí wàng yǎn,gū yān qǐ chù shì rén jiā。

和道傍大松人取以为明

史浩

夭矫龙鳞众欲攀,肯随蒿艾老空山。yāo jiǎo lóng lín zhòng yù pān,kěn suí hāo ài lǎo kōng shān。
便教不受栋梁用,犹作光明满世间。biàn jiào bù shòu dòng liáng yòng,yóu zuò guāng míng mǎn shì jiān。

和同熊伯通自定林过悟真

史浩

欲寻云屋煮新茶,领客行寻一径斜。yù xún yún wū zhǔ xīn chá,lǐng kè xíng xún yī jìng xié。
遐想当时挂纱帽,笑看碗面白浮花。xiá xiǎng dāng shí guà shā mào,xiào kàn wǎn miàn bái fú huā。

和城北

史浩

春温初褪鹤绫袍,已觉东风绽小桃。chūn wēn chū tuì hè líng páo,yǐ jué dōng fēng zhàn xiǎo táo。
支策城阴无限景,秦淮波阔蒋山高。zhī cè chéng yīn wú xiàn jǐng,qín huái bō kuò jiǎng shān gāo。

和答东流顿令罢官阻风

史浩

解印今朝去有期,何须更勒北山移。jiě yìn jīn cháo qù yǒu qī,hé xū gèng lēi běi shān yí。
了知风伯恳留意,正是攀辕卧辙时。le zhī fēng bó kěn liú yì,zhèng shì pān yuán wò zhé shí。

和斜径

史浩

风拂繁阴开曲径,云移寸碧出遥岑。fēng fú fán yīn kāi qū jìng,yún yí cùn bì chū yáo cén。
柳枝濯濯嫌烟淡,荷叶田田怯水深。liǔ zhī zhuó zhuó xián yān dàn,hé yè tián tián qiè shuǐ shēn。