古诗词

次韵沈高卿杂言

史浩

读书正其远大者,莫为蟛蜞专尔雅。dú shū zhèng qí yuǎn dà zhě,mò wèi péng qí zhuān ěr yǎ。
傥从纸上觅筌蹄,当识升高必自下。tǎng cóng zhǐ shàng mì quán tí,dāng shí shēng gāo bì zì xià。
富贵不来将奈何,岂作求食思毁瓦。fù guì bù lái jiāng nài hé,qǐ zuò qiú shí sī huǐ wǎ。
富贵适来无容心,处以恬然宁满假。fù guì shì lái wú róng xīn,chù yǐ tián rán níng mǎn jiǎ。
仕官要须得若人,是为学足美其身。shì guān yào xū dé ruò rén,shì wèi xué zú měi qí shēn。
万方思治徯康济,当吏立政频咨询。wàn fāng sī zhì xī kāng jì,dāng lì lì zhèng pín zī xún。
从容风俗到淳古,坐可尧舜吾君民。cóng róng fēng sú dào chún gǔ,zuò kě yáo shùn wú jūn mín。
昂头引颈不愧惭,奚必翰墨夸清新。áng tóu yǐn jǐng bù kuì cán,xī bì hàn mò kuā qīng xīn。
吁嗟二者理非各,俗儒妄分诚臆度。xū jiē èr zhě lǐ fēi gè,sú rú wàng fēn chéng yì dù。
学成用我鹗在天,不用聊复龟藏壳。xué chéng yòng wǒ è zài tiān,bù yòng liáo fù guī cáng ké。
名利宠辱尚如许,死生之变良足托。míng lì chǒng rǔ shàng rú xǔ,sǐ shēng zhī biàn liáng zú tuō。
沈子才雄敌万夫,声华合与前贤符。shěn zi cái xióng dí wàn fū,shēng huá hé yǔ qián xián fú。
君看昔人可炙手,行若市井真屠沽。jūn kàn xī rén kě zhì shǒu,xíng ruò shì jǐng zhēn tú gū。
敝袍陋巷世不如,往往胸次多良图。bì páo lòu xiàng shì bù rú,wǎng wǎng xiōng cì duō liáng tú。
乃知富贵本馀事,穷达有命吾生俱。nǎi zhī fù guì běn yú shì,qióng dá yǒu mìng wú shēng jù。
君诗卓绝了无和,我复感激重扬揄。jūn shī zhuó jué le wú hé,wǒ fù gǎn jī zhòng yáng yú。
难逢臭味同,勉子谨厥初,毋待桑榆补东隅。nán féng chòu wèi tóng,miǎn zi jǐn jué chū,wú dài sāng yú bǔ dōng yú。
史浩

史浩

史浩(1106年—1194年),字直翁,号真隐。明州鄞县人,南宋政治家、词人。高宗绍兴十五年(1144年)进士,由温州教授除太学正,升为国子博士。他向宋高宗建议立太子,以此受知于朝廷,绍兴三十二年,宋孝宗即位,授参知政事。隆兴元年,拜尚书右仆射。淳熙十年,除太保致仕,封魏国公。宋光宗御极,进太师。绍熙五年,薨,年八十九,封会稽郡王。宋宁宗登基,赐谥文惠。嘉定十四年,以子史弥远贵,追封越王,改谥忠定,配享孝宗庙庭。为昭勋阁二十四功臣之一。 史浩的作品>>

猜您喜欢

童丱须知张设八篇

史浩

衰残无似一臞儒,圣主恩容帝里居。shuāi cán wú shì yī qú rú,shèng zhǔ ēn róng dì lǐ jū。
每到传宣陪燕侍,东华门里赐肩舆。měi dào chuán xuān péi yàn shì,dōng huá mén lǐ cì jiān yú。

童丱须知张设八篇

史浩

帘帷聊欲障堂皇,有德何须锦绣光。lián wéi liáo yù zhàng táng huáng,yǒu dé hé xū jǐn xiù guāng。
四汉孝文真谊主,殿中只集上书囊。sì hàn xiào wén zhēn yì zhǔ,diàn zhōng zhǐ jí shàng shū náng。

童丱须知张设八篇

史浩

晋帝当时自不君,却将步障助骄臣。jìn dì dāng shí zì bù jūn,què jiāng bù zhàng zhù jiāo chén。
石崇不为绿珠死,天谴穷奢故殡身。shí chóng bù wèi lǜ zhū sǐ,tiān qiǎn qióng shē gù bìn shēn。

童丱须知张设八篇

史浩

嗜欲煎熬岂有穷,罗屏群幕围香风。shì yù jiān áo qǐ yǒu qióng,luó píng qún mù wéi xiāng fēng。
更添锦绮为华饰,不念寒家四壁空。gèng tiān jǐn qǐ wèi huá shì,bù niàn hán jiā sì bì kōng。

童丱须知张设八篇

史浩

蜗涎苔藓不能除,觅得碑文当壁衣。wō xián tái xiǎn bù néng chú,mì dé bēi wén dāng bì yī。
富贵一朝还自恣,尽将锦绣缭墙围。fù guì yī cháo hái zì zì,jǐn jiāng jǐn xiù liáo qiáng wéi。

童丱须知张设八篇

史浩

庶人屋壁施文绣,贾谊言之太息时。shù rén wū bì shī wén xiù,jiǎ yì yán zhī tài xī shí。
不独庶人须禁止,有官君子亦当知。bù dú shù rén xū jìn zhǐ,yǒu guān jūn zi yì dāng zhī。

童丱须知张设八篇

史浩

帷幕时间奉此身,当知流转会成尘。wéi mù shí jiān fèng cǐ shēn,dāng zhī liú zhuǎn huì chéng chén。
随缘且用遮空壁,莫较敷陈旧与新。suí yuán qiě yòng zhē kōng bì,mò jiào fū chén jiù yǔ xīn。

童丱须知张设八篇

史浩

绢帛鲜华由染工,红花紫草遂收功。juàn bó xiān huá yóu rǎn gōng,hóng huā zǐ cǎo suì shōu gōng。
若教明眼人猜破,始信浮生色是空。ruò jiào míng yǎn rén cāi pò,shǐ xìn fú shēng sè shì kōng。

童丱须知张设八篇

史浩

平时败壁旧泥空,芦席将来谩御风。píng shí bài bì jiù ní kōng,lú xí jiāng lái mán yù fēng。
不是君恩令仕进,何因满眼挂青红。bù shì jūn ēn lìng shì jìn,hé yīn mǎn yǎn guà qīng hóng。

童丱须知衾褥八篇

史浩

锦縠绫罗不足贪,无过紫绀与红蓝。jǐn hú líng luó bù zú tān,wú guò zǐ gàn yǔ hóng lán。
仁宗一味黄紬被,万古传扬作美谈。rén zōng yī wèi huáng chóu bèi,wàn gǔ chuán yáng zuò měi tán。

童丱须知衾褥八篇

史浩

贵家兽炭拥红炉,衾褥重重绮绣铺。guì jiā shòu tàn yōng hóng lú,qīn rù zhòng zhòng qǐ xiù pù。
当念蓬窗饥寒女,一针一缕用工夫。dāng niàn péng chuāng jī hán nǚ,yī zhēn yī lǚ yòng gōng fū。

童丱须知衾褥八篇

史浩

自古贤人起细微,王章涕泣卧牛衣。zì gǔ xián rén qǐ xì wēi,wáng zhāng tì qì wò niú yī。
若还遇主居温燠,勿忘当时处布韦。ruò hái yù zhǔ jū wēn yù,wù wàng dāng shí chù bù wéi。

童丱须知衾褥八篇

史浩

贫家何事苦劳心,终岁经营一布衾。pín jiā hé shì kǔ láo xīn,zhōng suì jīng yíng yī bù qīn。
男女夫妻同盖覆,依然冰冷过更深。nán nǚ fū qī tóng gài fù,yī rán bīng lěng guò gèng shēn。

童丱须知衾褥八篇

史浩

女子生来享富华,安知门外有寒家。nǚ zi shēng lái xiǎng fù huá,ān zhī mén wài yǒu hán jiā。
风严雪满多僵死,只为无钱买苎麻。fēng yán xuě mǎn duō jiāng sǐ,zhǐ wèi wú qián mǎi zhù má。

童丱须知衾褥八篇

史浩

被衣不要大温然,腠理开舒易感寒。bèi yī bù yào dà wēn rán,còu lǐ kāi shū yì gǎn hán。
譬似檐隈生草木,不禁霜雪便雕残。pì shì yán wēi shēng cǎo mù,bù jìn shuāng xuě biàn diāo cán。