古诗词

童丱须知父子篇

史浩

太易本空空,空中有太极。tài yì běn kōng kōng,kōng zhōng yǒu tài jí。
太极判二仪,万物斯生植。tài jí pàn èr yí,wàn wù sī shēng zhí。
天地为父母,万物为子息。tiān dì wèi fù mǔ,wàn wù wèi zi xī。
人居万物群,最曰具灵识。rén jū wàn wù qún,zuì yuē jù líng shí。
两家各生子,匪媒其可得。liǎng jiā gè shēng zi,fěi méi qí kě dé。
合礼成夫妻,相共孕英特。hé lǐ chéng fū qī,xiāng gòng yùn yīng tè。
方当妊娠初,疾呕不纳食。fāng dāng rèn shēn chū,jí ǒu bù nà shí。
妻既日呻吟,夫亦日忧恻。qī jì rì shēn yín,fū yì rì yōu cè。
辛勤弥十月,存亡未可测。xīn qín mí shí yuè,cún wáng wèi kě cè。
暨及震夙时,痛楚千万亿。jì jí zhèn sù shí,tòng chǔ qiān wàn yì。
稍或失调护,沦胥在顷刻。shāo huò shī diào hù,lún xū zài qǐng kè。
幸尔见婴儿,欢色动颜色。xìng ěr jiàn yīng ér,huān sè dòng yán sè。
乳哺更携持,几年先用力。rǔ bǔ gèng xié chí,jǐ nián xiān yòng lì。
母实钟爱怜,父亦思诲饬。mǔ shí zhōng ài lián,fù yì sī huì chì。
资禀尚凡庸,视之如岐嶷。zī bǐng shàng fán yōng,shì zhī rú qí yí。
骄慢不率教,巧计为藏匿。jiāo màn bù lǜ jiào,qiǎo jì wèi cáng nì。
一语或中理,夸扬其肯默。yī yǔ huò zhōng lǐ,kuā yáng qí kěn mò。
葆养觊成人,庶几供子职。bǎo yǎng jì chéng rén,shù jǐ gōng zi zhí。
提孩知爱亲,此情何可抑。tí hái zhī ài qīn,cǐ qíng hé kě yì。
冬温而夏凊,未足酬其德。dōng wēn ér xià qìng,wèi zú chóu qí dé。
昏定而晨省,未足酬其德。hūn dìng ér chén shěng,wèi zú chóu qí dé。
三牲滋美味,未足酬其德。sān shēng zī měi wèi,wèi zú chóu qí dé。
四序纫华衣,未足酬其德。sì xù rèn huá yī,wèi zú chóu qí dé。
竭身至老死,未足酬其德。jié shēn zhì lǎo sǐ,wèi zú chóu qí dé。
碎身如糜粉,未足酬其德。suì shēn rú mí fěn,wèi zú chóu qí dé。
男仕女有行,其常在亲侧。nán shì nǚ yǒu xíng,qí cháng zài qīn cè。
悠然父母心,相望长相忆。yōu rán fù mǔ xīn,xiāng wàng zhǎng xiāng yì。
问讯与馈遗,来往当如织。wèn xùn yǔ kuì yí,lái wǎng dāng rú zhī。
口体所供奉,无问一钱直。kǒu tǐ suǒ gōng fèng,wú wèn yī qián zhí。
亲苟未沾尝,享之宁敢即。qīn gǒu wèi zhān cháng,xiǎng zhī níng gǎn jí。
其有不安节,归省恨不亟。qí yǒu bù ān jié,guī shěng hèn bù jí。
毋分嫡与继,存心何间忒。wú fēn dí yǔ jì,cún xīn hé jiān tè。
虽或不我爱,其敢忘翼翼。suī huò bù wǒ ài,qí gǎn wàng yì yì。
王祥跃冰鱼,薛包恋门阈。wáng xiáng yuè bīng yú,xuē bāo liàn mén yù。
驭车骞忍寒,耕田舜引慝。yù chē qiān rěn hán,gēng tián shùn yǐn tè。
于此坚至行,青史斯刊勒。yú cǐ jiān zhì xíng,qīng shǐ sī kān lēi。
切勿使偏亲,索处萱堂北。qiè wù shǐ piān qīn,suǒ chù xuān táng běi。
富贵未解忧,天伦乃物则。fù guì wèi jiě yōu,tiān lún nǎi wù zé。
不应中道废,失性甘狂惑。bù yīng zhōng dào fèi,shī xìng gān kuáng huò。
呜呼霄壤间,孰有无亲国。wū hū xiāo rǎng jiān,shú yǒu wú qīn guó。
女子远外家,间隙成荆棘。nǚ zi yuǎn wài jiā,jiān xì chéng jīng jí。
男子听妇言,偏爱滋货殖。nán zi tīng fù yán,piān ài zī huò zhí。
礼容故背违,言辞苦凌逼。lǐ róng gù bèi wéi,yán cí kǔ líng bī。
于义或参商,于物或吝啬。yú yì huò cān shāng,yú wù huò lìn sè。
劬劳保抱恩,总不存悃愊。qú láo bǎo bào ēn,zǒng bù cún kǔn bì。
亲老力已衰,欲竞知何克。qīn lǎo lì yǐ shuāi,yù jìng zhī hé kè。
饮泣更包羞,烦冤满胸臆。yǐn qì gèng bāo xiū,fán yuān mǎn xiōng yì。
父子情既离,万世恩之贼。fù zi qíng jì lí,wàn shì ēn zhī zéi。
上帝实监临,天祸阴诛殛。shàng dì shí jiān lín,tiān huò yīn zhū jí。
世事每好还,子孙必凶愎。shì shì měi hǎo hái,zi sūn bì xiōng bì。
嗟哉宇内人,身处礼义域。jiē zāi yǔ nèi rén,shēn chù lǐ yì yù。
忍将君子行,轻以私意蚀。rěn jiāng jūn zi xíng,qīng yǐ sī yì shí。
受报方知改,岵屺嗟空陟。shòu bào fāng zhī gǎi,hù qǐ jiē kōng zhì。
生徒伍禽兽,死则堕鬼蜮。shēng tú wǔ qín shòu,sǐ zé duò guǐ yù。
一念能回光,悖逆顿可熄。yī niàn néng huí guāng,bèi nì dùn kě xī。
吾言虽鄙俚,万古为矜式。wú yán suī bǐ lǐ,wàn gǔ wèi jīn shì。
史浩

史浩

史浩(1106年—1194年),字直翁,号真隐。明州鄞县人,南宋政治家、词人。高宗绍兴十五年(1144年)进士,由温州教授除太学正,升为国子博士。他向宋高宗建议立太子,以此受知于朝廷,绍兴三十二年,宋孝宗即位,授参知政事。隆兴元年,拜尚书右仆射。淳熙十年,除太保致仕,封魏国公。宋光宗御极,进太师。绍熙五年,薨,年八十九,封会稽郡王。宋宁宗登基,赐谥文惠。嘉定十四年,以子史弥远贵,追封越王,改谥忠定,配享孝宗庙庭。为昭勋阁二十四功臣之一。 史浩的作品>>

猜您喜欢

次韵黄虚中春怀

史浩

杏园桑陌草连空,点点残红溅晚风。xìng yuán sāng mò cǎo lián kōng,diǎn diǎn cán hóng jiàn wǎn fēng。
篱落喜闻营细柳,烟尘徒尔隘新丰。lí luò xǐ wén yíng xì liǔ,yān chén tú ěr ài xīn fēng。
不因宣室咨梁傅,安得朝廷知弱翁。bù yīn xuān shì zī liáng fù,ān dé cháo tíng zhī ruò wēng。
他日淮肥惊鹤唳,金龟似斗合须公。tā rì huái féi jīng hè lì,jīn guī shì dòu hé xū gōng。

和建王雪

史浩

春风剪水出云来,著处为花是有才。chūn fēng jiǎn shuǐ chū yún lái,zhù chù wèi huā shì yǒu cái。
柳絮压盐知句丽,银杯逐马看朝回。liǔ xù yā yán zhī jù lì,yín bēi zhú mǎ kàn cháo huí。
已开谢砌俱堆玉,不信何郎只咏梅。yǐ kāi xiè qì jù duī yù,bù xìn hé láng zhǐ yǒng méi。
梁苑词华萃文杰,笑渠楚国赋阳台。liáng yuàn cí huá cuì wén jié,xiào qú chǔ guó fù yáng tái。

和建王颐真庵

史浩

夫君锦绣裹肝肠,思涌秋涛溢海塘。fū jūn jǐn xiù guǒ gān cháng,sī yǒng qiū tāo yì hǎi táng。
曾向囊中明的砾,却来句里得清凉。céng xiàng náng zhōng míng de lì,què lái jù lǐ dé qīng liáng。
妙因目击初无语,神与天通自发光。miào yīn mù jī chū wú yǔ,shén yǔ tiān tōng zì fā guāng。
欲识至音还太古,湖江道术两相忘。yù shí zhì yīn hái tài gǔ,hú jiāng dào shù liǎng xiāng wàng。

次韵陈察平望有作

史浩

白旄黄钺拟亲麾,胜气俄周天四围。bái máo huáng yuè nǐ qīn huī,shèng qì é zhōu tiān sì wéi。
犬豕闻风先兽骇,狼狐见月已星稀。quǎn shǐ wén fēng xiān shòu hài,láng hú jiàn yuè yǐ xīng xī。
郁葱非雾中原在,岌嶪神京大驾归。yù cōng fēi wù zhōng yuán zài,jí yè shén jīng dà jià guī。
谠议更须频启沃,间无容发是投机。dǎng yì gèng xū pín qǐ wò,jiān wú róng fā shì tóu jī。

再次韵马德骏郎中

史浩

父老骈肩不可麾,炉烟争绕御班围。fù lǎo pián jiān bù kě huī,lú yān zhēng rào yù bān wéi。
共瞻帝所天光近,更识淮壖马迹稀。gòng zhān dì suǒ tiān guāng jìn,gèng shí huái ruán mǎ jì xī。
丹扆预传雄算去,元枢先奏凯歌归。dān yǐ yù chuán xióng suàn qù,yuán shū xiān zòu kǎi gē guī。
由来干舞苗民格,即是姚虞上上机。yóu lái gàn wǔ miáo mín gé,jí shì yáo yú shàng shàng jī。

再次韵马德骏郎中

史浩

戈鋋掣电万人麾,无霸空矜大十围。gē chán chè diàn wàn rén huī,wú bà kōng jīn dà shí wéi。
关外羽书长踵至,路旁烽火觉烟稀。guān wài yǔ shū zhǎng zhǒng zhì,lù páng fēng huǒ jué yān xī。
已闻异域离心久,行见名王稽首归。yǐ wén yì yù lí xīn jiǔ,xíng jiàn míng wáng jī shǒu guī。
个是吾皇用神武,小臣宁能泄天机。gè shì wú huáng yòng shén wǔ,xiǎo chén níng néng xiè tiān jī。

又次韵

史浩

当年复被乞州麾,敢意今朝扈禁围。dāng nián fù bèi qǐ zhōu huī,gǎn yì jīn cháo hù jìn wéi。
光闪雪矛情益壮,声传玉漏梦全稀。guāng shǎn xuě máo qíng yì zhuàng,shēng chuán yù lòu mèng quán xī。
已无马向清淮饮,端有龙从白水归。yǐ wú mǎ xiàng qīng huái yǐn,duān yǒu lóng cóng bái shuǐ guī。
倚柁预思歌凯后,却寻鸥鸟共忘机。yǐ duò yù sī gē kǎi hòu,què xún ōu niǎo gòng wàng jī。

又次韵

史浩

健笔如椽不辍麾,瘦生端复减腰围。jiàn bǐ rú chuán bù chuò huī,shòu shēng duān fù jiǎn yāo wéi。
昔人句法今谁在,当代文雄似子稀。xī rén jù fǎ jīn shuí zài,dāng dài wén xióng shì zi xī。
光焰故应侵斗去,葩华直欲挽春归。guāng yàn gù yīng qīn dòu qù,pā huá zhí yù wǎn chūn guī。
炉香一瓣真消得,拟向君家觅锦机。lú xiāng yī bàn zhēn xiāo dé,nǐ xiàng jūn jiā mì jǐn jī。

游雨花台

史浩

试扶鸠策上烟霞,尚想当年天雨花。shì fú jiū cè shàng yān xiá,shàng xiǎng dāng nián tiān yǔ huā。
潮熟野航归别浦,雪乾宿鹭点晴沙。cháo shú yě háng guī bié pǔ,xuě qián sù lù diǎn qíng shā。
高连西竺三千界,俯眺南阳十万家。gāo lián xī zhú sān qiān jiè,fǔ tiào nán yáng shí wàn jiā。
更欲云开穷远目,郁葱起处认中华。gèng yù yún kāi qióng yuǎn mù,yù cōng qǐ chù rèn zhōng huá。

次韵冯圆中郎中游甘露寺

史浩

试凭古刹俯江城,追思孙权共孔明。shì píng gǔ shā fǔ jiāng chéng,zhuī sī sūn quán gòng kǒng míng。
三国有人成底事,六朝何代不交兵。sān guó yǒu rén chéng dǐ shì,liù cháo hé dài bù jiāo bīng。
中原天子今恹复,北塞胡儿始削平。zhōng yuán tiān zi jīn yān fù,běi sāi hú ér shǐ xuē píng。
附翼攀鳞真际会,小臣亦解说功名。fù yì pān lín zhēn jì huì,xiǎo chén yì jiě shuō gōng míng。

喜到镇江复用前韵

史浩

试于京口驻旌麾,仰觇清光在日围。shì yú jīng kǒu zhù jīng huī,yǎng chān qīng guāng zài rì wéi。
浮玉林峦随指顾,平山栏槛尚依稀。fú yù lín luán suí zhǐ gù,píng shān lán kǎn shàng yī xī。
烟尘已逐胡奴去,城郭空惊丁令归。yān chén yǐ zhú hú nú qù,chéng guō kōng jīng dīng lìng guī。
摩抚正须烦恺悌,进攻初不碍乘机。mó fǔ zhèng xū fán kǎi tì,jìn gōng chū bù ài chéng jī。

次韵建王秦府有感

史浩

世间谁不有兴亡,堪叹伊人事最彰。shì jiān shuí bù yǒu xīng wáng,kān tàn yī rén shì zuì zhāng。
诗礼未闻传似续,楼台先欲芘淫荒。shī lǐ wèi wén chuán shì xù,lóu tái xiān yù pí yín huāng。
自从冠履归泉下,无复轮蹄塞柳行。zì cóng guān lǚ guī quán xià,wú fù lún tí sāi liǔ xíng。
富贵由来保勤俭,高危满溢岂能长。fù guì yóu lái bǎo qín jiǎn,gāo wēi mǎn yì qǐ néng zhǎng。

次韵梁谏议吴殿院二诗江皋晚望

史浩

烟销晴日淡笼沙,伫立江皋望眼赊。yān xiāo qíng rì dàn lóng shā,zhù lì jiāng gāo wàng yǎn shē。
金刹倚空知梵宇,青蓑著艇见渔家。jīn shā yǐ kōng zhī fàn yǔ,qīng suō zhù tǐng jiàn yú jiā。
时平喜听三京复,乱定还拚两鬓华。shí píng xǐ tīng sān jīng fù,luàn dìng hái pàn liǎng bìn huá。
丘壑满胸随处好,不妨旌旆过云涯。qiū hè mǎn xiōng suí chù hǎo,bù fáng jīng pèi guò yún yá。

次韵梁谏议吴殿院二诗江皋晚望

史浩

万古金焦浪拍沙,隔江虽迩到何赊。wàn gǔ jīn jiāo làng pāi shā,gé jiāng suī ěr dào hé shē。
颇闻敌马轻千里,未省瓜州今几家。pǒ wén dí mǎ qīng qiān lǐ,wèi shěng guā zhōu jīn jǐ jiā。
阴雨连宵舟懒动,好风吹晓日方华。yīn yǔ lián xiāo zhōu lǎn dòng,hǎo fēng chuī xiǎo rì fāng huá。
会须急作登连计,建邺明朝在一涯。huì xū jí zuò dēng lián jì,jiàn yè míng cháo zài yī yá。

恭和御制秋晚曲宴诗

史浩

清时睿泽浸函生,和气熏陶万宝成。qīng shí ruì zé jìn hán shēng,hé qì xūn táo wàn bǎo chéng。
乃即上林开特宴,更容广乐奏新声。nǎi jí shàng lín kāi tè yàn,gèng róng guǎng lè zòu xīn shēng。
奉觞剑履风云合,立仗旌旗日月明。fèng shāng jiàn lǚ fēng yún hé,lì zhàng jīng qí rì yuè míng。
兴国旧仪欣再读,愿观混一致升平。xīng guó jiù yí xīn zài dú,yuàn guān hùn yī zhì shēng píng。