古诗词

敬夫用熹定王台韵赋诗因复次韵

朱熹

新诗通造化,催出火轮来。xīn shī tōng zào huà,cuī chū huǒ lún lái。
云物低南极,江山接汉台。yún wù dī nán jí,jiāng shān jiē hàn tái。
心期千古迥,怀抱一生开。xīn qī qiān gǔ jiǒng,huái bào yī shēng kāi。
回首狂驰子,纷纷政可哀。huí shǒu kuáng chí zi,fēn fēn zhèng kě āi。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

次秀野杂诗韵导引

朱熹

闻说牛刀久不更,闲中应接羡门生。wén shuō niú dāo jiǔ bù gèng,xián zhōng yīng jiē xiàn mén shēng。
向来已悟藏千界,今日何劳倒五行。xiàng lái yǐ wù cáng qiān jiè,jīn rì hé láo dào wǔ xíng。
按蹻有时聊戏剧,居心无物转虚明。àn juē yǒu shí liáo xì jù,jū xīn wú wù zhuǎn xū míng。
举觞试问同亭侣,九转工夫早晚成。jǔ shāng shì wèn tóng tíng lǚ,jiǔ zhuǎn gōng fū zǎo wǎn chéng。

次秀野杂诗韵假山焚香作烟云掬水为瀑布二首

朱熹

平地俄惊紫翠堆,便应题作小飞来。píng dì é jīng zǐ cuì duī,biàn yīng tí zuò xiǎo fēi lái。
炉熏细度岩姿出,线溜遥分壁色开。lú xūn xì dù yán zī chū,xiàn liū yáo fēn bì sè kāi。
独往但凭南郭几,远游休剪北山莱。dú wǎng dàn píng nán guō jǐ,yuǎn yóu xiū jiǎn běi shān lái。
人言造化无私力,珍重仙翁挽得回。rén yán zào huà wú sī lì,zhēn zhòng xiān wēng wǎn dé huí。

次秀野杂诗韵假山焚香作烟云掬水为瀑布二首

朱熹

一篑工夫莫坐谈,便教庭际涌千岩。yī kuì gōng fū mò zuò tán,biàn jiào tíng jì yǒng qiān yán。
眼中水石今成趣,物外烟霞旧所耽。yǎn zhōng shuǐ shí jīn chéng qù,wù wài yān xiá jiù suǒ dān。
泉细寒声生夜壑,香销暝霭变晴岚。quán xì hán shēng shēng yè hè,xiāng xiāo míng ǎi biàn qíng lán。
儿童也识幽栖地,共指南山更近南。ér tóng yě shí yōu qī dì,gòng zhǐ nán shān gèng jìn nán。

题郑德辉悠然堂

朱熹

高人结屋乱云边,直面群峰势接连。gāo rén jié wū luàn yún biān,zhí miàn qún fēng shì jiē lián。
车马不来真避俗,箪瓢可乐便忘年。chē mǎ bù lái zhēn bì sú,dān piáo kě lè biàn wàng nián。
移筇绿幄成三径,回首黄尘自一川。yí qióng lǜ wò chéng sān jìng,huí shǒu huáng chén zì yī chuān。
认得渊明千古意,南山经雨更苍然。rèn dé yuān míng qiān gǔ yì,nán shān jīng yǔ gèng cāng rán。

仲缜尊兄对策南宫相顾田舍辄赋小诗攀饯行李

朱熹

三径荒凉独掩门,故人车马过相存。sān jìng huāng liáng dú yǎn mén,gù rén chē mǎ guò xiāng cún。
长安此去无千里,浊酒何妨尽一尊。zhǎng ān cǐ qù wú qiān lǐ,zhuó jiǔ hé fáng jǐn yī zūn。
共说渊源非曩日,好披肝胆奉明恩。gòng shuō yuān yuán fēi nǎng rì,hǎo pī gān dǎn fèng míng ēn。
不辞妄窃仁人号,执手临岐敢赠言。bù cí wàng qiè rén rén hào,zhí shǒu lín qí gǎn zèng yán。

送谢周辅入广

朱熹

夫君壮节与奇谋,屈首微官世所羞。fū jūn zhuàng jié yǔ qí móu,qū shǒu wēi guān shì suǒ xiū。
揽辔未妨聊矍铄,赋诗直为写离忧。lǎn pèi wèi fáng liáo jué shuò,fù shī zhí wèi xiě lí yōu。
苍茫岭海三年别,珍重亲朋几日留。cāng máng lǐng hǎi sān nián bié,zhēn zhòng qīn péng jǐ rì liú。
满意分携一杯酒,登山临水不能休。mǎn yì fēn xié yī bēi jiǔ,dēng shān lín shuǐ bù néng xiū。

和亦乐园韵

朱熹

莫笑君家五亩园,要须胸次亦平宽。mò xiào jūn jiā wǔ mǔ yuán,yào xū xiōng cì yì píng kuān。
坐间花柳阴初合,望外山河势若蟠。zuò jiān huā liǔ yīn chū hé,wàng wài shān hé shì ruò pán。
把酒尽夸双鬓绿,击鲜争见两轮丹。bǎ jiǔ jǐn kuā shuāng bìn lǜ,jī xiān zhēng jiàn liǎng lún dān。
邻翁未到心先识,更喜诗筒得细观。lín wēng wèi dào xīn xiān shí,gèng xǐ shī tǒng dé xì guān。

次王宰立春日大雪韵

朱熹

是身已分老菟裘,肯为春回作许愁。shì shēn yǐ fēn lǎo tú qiú,kěn wèi chūn huí zuò xǔ chóu。
偶去寻芳朝信马,却来踏雪夜驱牛。ǒu qù xún fāng cháo xìn mǎ,què lái tà xuě yè qū niú。
铺筵不见小垂手,联句空惭高结喉。pù yán bù jiàn xiǎo chuí shǒu,lián jù kōng cán gāo jié hóu。
更约桃花红浪暖,却陪履舄上兰舟。gèng yuē táo huā hóng làng nuǎn,què péi lǚ xì shàng lán zhōu。

再次王宰韵

朱熹

相随到处一羊裘,况有澄江散客愁。xiāng suí dào chù yī yáng qiú,kuàng yǒu chéng jiāng sàn kè chóu。
且看跳鱼并集鸟,莫思去马与来牛。qiě kàn tiào yú bìng jí niǎo,mò sī qù mǎ yǔ lái niú。
欢情往日空回首,酒味今年不下喉。huān qíng wǎng rì kōng huí shǒu,jiǔ wèi jīn nián bù xià hóu。
只待两公高宴罢,却携茶鼎上渔舟。zhǐ dài liǎng gōng gāo yàn bà,què xié chá dǐng shàng yú zhōu。

鹅湖寺和陆子寿

朱熹

德义风流夙所钦,别离三载更关心。dé yì fēng liú sù suǒ qīn,bié lí sān zài gèng guān xīn。
偶扶藜杖出寒谷,又枉篮舆度远岑。ǒu fú lí zhàng chū hán gǔ,yòu wǎng lán yú dù yuǎn cén。
旧学商量加邃密,新知培养转深沉。jiù xué shāng liàng jiā suì mì,xīn zhī péi yǎng zhuǎn shēn chén。
却愁说到无言处,不信人间有古今。què chóu shuō dào wú yán chù,bù xìn rén jiān yǒu gǔ jīn。

次择之韵聊纪秦事

朱熹

不知四海已扬汤,舞殿歌台乐未央。bù zhī sì hǎi yǐ yáng tāng,wǔ diàn gē tái lè wèi yāng。
五帝威神等牛马,六王子女尽嫔嫱。wǔ dì wēi shén děng niú mǎ,liù wáng zi nǚ jǐn pín qiáng。
仙心久已攀姑射,辨口从教泣华阳。xiān xīn jiǔ yǐ pān gū shè,biàn kǒu cóng jiào qì huá yáng。
行客讵明千古意,虚疑霞佩响琳琅。xíng kè jù míng qiān gǔ yì,xū yí xiá pèi xiǎng lín láng。

新喻西境

朱熹

北岭苍茫雨欲来,南山腾踯翠成堆。běi lǐng cāng máng yǔ yù lái,nán shān téng zhí cuì chéng duī。
稚杉绕麓千旗卷,野水涵空一鉴开。zhì shān rào lù qiān qí juǎn,yě shuǐ hán kōng yī jiàn kāi。
客路情怀元倥偬,今晨游眺却徘徊。kè lù qíng huái yuán kōng zǒng,jīn chén yóu tiào què pái huái。
自然触目成佳句,云锦无劳更剪裁。zì rán chù mù chéng jiā jù,yún jǐn wú láo gèng jiǎn cái。

道间厌苦泥淖思亟还家安坐讲习用择之韵呈二贤友

朱熹

客路泥涂正所忧,可堪云物更油油。kè lù ní tú zhèng suǒ yōu,kě kān yún wù gèng yóu yóu。
向来结友轻千里,此去还家且一丘。xiàng lái jié yǒu qīng qiān lǐ,cǐ qù hái jiā qiě yī qiū。
妙处自应从我得,躬行肯使叹吾犹。miào chù zì yīng cóng wǒ dé,gōng xíng kěn shǐ tàn wú yóu。
两贤定许相提挈,厚意何胜杂佩酬。liǎng xián dìng xǔ xiāng tí qiè,hòu yì hé shèng zá pèi chóu。

再和油字韵

朱熹

楚山黄落正离忧,喜见寒杉卷碧油。chǔ shān huáng luò zhèng lí yōu,xǐ jiàn hán shān juǎn bì yóu。
倦客今年真白发,羽人何日定丹丘。juàn kè jīn nián zhēn bái fā,yǔ rén hé rì dìng dān qiū。
奇兵捷出吾当避,狭路争先子不犹。qí bīng jié chū wú dāng bì,xiá lù zhēng xiān zi bù yóu。
个里竟能无一语,应惭二鸟起相酬。gè lǐ jìng néng wú yī yǔ,yīng cán èr niǎo qǐ xiāng chóu。

不见梅再用来字韵

朱熹

旧岁将除新岁来,梅花长是雪毰堆。jiù suì jiāng chú xīn suì lái,méi huā zhǎng shì xuě péi duī。
如何此日三州路,不见寒葩一树开。rú hé cǐ rì sān zhōu lù,bù jiàn hán pā yī shù kāi。
野水风烟迷惨澹,故园霜月想徘徊。yě shuǐ fēng yān mí cǎn dàn,gù yuán shuāng yuè xiǎng pái huái。
夜窗却恐劳幽梦,速把新诗取次栽。yè chuāng què kǒng láo yōu mèng,sù bǎ xīn shī qǔ cì zāi。