古诗词

敬夫用熹定王台韵赋诗因复次韵

朱熹

新诗通造化,催出火轮来。xīn shī tōng zào huà,cuī chū huǒ lún lái。
云物低南极,江山接汉台。yún wù dī nán jí,jiāng shān jiē hàn tái。
心期千古迥,怀抱一生开。xīn qī qiān gǔ jiǒng,huái bào yī shēng kāi。
回首狂驰子,纷纷政可哀。huí shǒu kuáng chí zi,fēn fēn zhèng kě āi。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

山行两日至金步复见平川行夷路计程七日可到家矣

朱熹

行穿侧径度荒山,又踏深泥过野田。xíng chuān cè jìng dù huāng shān,yòu tà shēn ní guò yě tián。
路转忽然开远望,眼明复此见平川。lù zhuǎn hū rán kāi yuǎn wàng,yǎn míng fù cǐ jiàn píng chuān。
江烟浦树悲重叠,楚水闽山喜接连。jiāng yān pǔ shù bēi zhòng dié,chǔ shuǐ mǐn shān xǐ jiē lián。
税驾有期心转迫,棱棱瘦马不胜鞭。shuì jià yǒu qī xīn zhuǎn pò,léng léng shòu mǎ bù shèng biān。

次韵别林择之

朱熹

暂时相别不须悲,楚调凄凉政尔为。zàn shí xiāng bié bù xū bēi,chǔ diào qī liáng zhèng ěr wèi。
几曲清溪足相送,一天明月岂曾离。jǐ qū qīng xī zú xiāng sòng,yī tiān míng yuè qǐ céng lí。
上堂嘉庆多为问,缘道风光少赋诗。shàng táng jiā qìng duō wèi wèn,yuán dào fēng guāng shǎo fù shī。
更谢同袍二三子,夜来幽梦满春池。gèng xiè tóng páo èr sān zi,yè lái yōu mèng mǎn chūn chí。

九日登天湖以菊花须插满头归分韵赋诗得归字

朱熹

去岁潇湘重九时,满城寒雨客思归。qù suì xiāo xiāng zhòng jiǔ shí,mǎn chéng hán yǔ kè sī guī。
故山此日还佳节,黄菊清樽更晚晖。gù shān cǐ rì hái jiā jié,huáng jú qīng zūn gèng wǎn huī。
短发无多休落帽,长风不断且吹衣。duǎn fā wú duō xiū luò mào,zhǎng fēng bù duàn qiě chuī yī。
相看下视人寰小,只合从今老翠微。xiāng kàn xià shì rén huán xiǎo,zhǐ hé cóng jīn lǎo cuì wēi。

归报德再用前韵

朱熹

几枝藤竹醉相携,何处千峰顶上归。jǐ zhī téng zhú zuì xiāng xié,hé chù qiān fēng dǐng shàng guī。
正好临风眺平野,却须入谷避斜晖。zhèng hǎo lín fēng tiào píng yě,què xū rù gǔ bì xié huī。
酒边泉溜寒侵骨,坐上岚光翠染衣。jiǔ biān quán liū hán qīn gǔ,zuò shàng lán guāng cuì rǎn yī。
踏月过桥惊易晚,林坰回首更依微。tà yuè guò qiáo jīng yì wǎn,lín jiōng huí shǒu gèng yī wēi。

和人游西岩

朱熹

平生壮志浩无穷,老寄寒泉乱石中。píng shēng zhuàng zhì hào wú qióng,lǎo jì hán quán luàn shí zhōng。
闲去披襟弄清泚,静来合眼听玲珑。xián qù pī jīn nòng qīng cǐ,jìng lái hé yǎn tīng líng lóng。
不知涧寺晴时雨,何似溪亭落处风。bù zhī jiàn sì qíng shí yǔ,hé shì xī tíng luò chù fēng。
吟罢君诗自潇洒,此心端不限西东。yín bà jūn shī zì xiāo sǎ,cǐ xīn duān bù xiàn xī dōng。

次知郡章丈游山之韵

朱熹

前峰鸾鹤去无踪,邂逅荒寻得故宫。qián fēng luán hè qù wú zōng,xiè hòu huāng xún dé gù gōng。
但觉风烟随意好,便惊尘土转头空。dàn jué fēng yān suí yì hǎo,biàn jīng chén tǔ zhuǎn tóu kōng。
提壶命驾幽期远,授简哦诗妙处同。tí hú mìng jià yōu qī yuǎn,shòu jiǎn ó shī miào chù tóng。
安得西山一丸药,共随箫鼓向云中。ān dé xī shān yī wán yào,gòng suí xiāo gǔ xiàng yún zhōng。

寄林择之

朱熹

故人千里寄书来,三复尘襟顿豁开。gù rén qiān lǐ jì shū lái,sān fù chén jīn dùn huō kāi。
劝我从容深燕养,莫将占毕苦沉埋。quàn wǒ cóng róng shēn yàn yǎng,mò jiāng zhàn bì kǔ chén mái。
杖藜此日应同趣,挥麈何时得共陪。zhàng lí cǐ rì yīng tóng qù,huī zhǔ hé shí dé gòng péi。
珍重相期俱努力,自惭殊未竭渊才。zhēn zhòng xiāng qī jù nǔ lì,zì cán shū wèi jié yuān cái。

择之贤友归途左顾示以四明酬唱焕烂盈编三复咏叹想见聚游之乐辄用黄山即事之韵赋呈择之兼怀子重老兄顺之贤友

朱熹

十年身卧白云堆,已分黄尘断往回。shí nián shēn wò bái yún duī,yǐ fēn huáng chén duàn wǎng huí。
不是幽人遗俗去,肯寻流水渡关来。bù shì yōu rén yí sú qù,kěn xún liú shuǐ dù guān lái。
三秋风月从头说,千里湖山觌面开。sān qiū fēng yuè cóng tóu shuō,qiān lǐ hú shān dí miàn kāi。
久欲过逢须一快,岂知劳结倍难裁。jiǔ yù guò féng xū yī kuài,qǐ zhī láo jié bèi nán cái。

饮清湍亭石上小醉再登昼寒

朱熹

水边今日共传杯,多谢殷勤数子来。shuǐ biān jīn rì gòng chuán bēi,duō xiè yīn qín shù zi lái。
三伏炎蒸那有此,百年怀抱顿能开。sān fú yán zhēng nà yǒu cǐ,bǎi nián huái bào dùn néng kāi。
云山合匝还生雾,雪涧崩腾怒吼雷。yún shān hé zā hái shēng wù,xuě jiàn bēng téng nù hǒu léi。
却恨苍屏遮远日,凌风直欲跨蓬莱。què hèn cāng píng zhē yuǎn rì,líng fēng zhí yù kuà péng lái。

次圭父游将军岩韵二首

朱熹

极目危岑杳霭间,谁将层栋压巑岏。jí mù wēi cén yǎo ǎi jiān,shuí jiāng céng dòng yā cuán wán。
瘦筇上上莫辞远,绝境行行得细观。shòu qióng shàng shàng mò cí yuǎn,jué jìng xíng xíng dé xì guān。
眢井尚馀茅绖处,考槃无复硕人宽。yuān jǐng shàng yú máo dié chù,kǎo pán wú fù shuò rén kuān。
倦来拂石支拳睡,万壑吟风午梦阑。juàn lái fú shí zhī quán shuì,wàn hè yín fēng wǔ mèng lán。

次圭父游将军岩韵二首

朱熹

陈迹真成俯仰间,回头犹认碧巑岏。chén jì zhēn chéng fǔ yǎng jiān,huí tóu yóu rèn bì cuán wán。
更烦地主殷勤意,得尽云山表里观。gèng fán dì zhǔ yīn qín yì,dé jǐn yún shān biǎo lǐ guān。
景晏共愁归路远,年侵独负酒杯宽。jǐng yàn gòng chóu guī lù yuǎn,nián qīn dú fù jiǔ bēi kuān。
明朝觅句酬珠玉,剩喜诗情却未阑。míng cháo mì jù chóu zhū yù,shèng xǐ shī qíng què wèi lán。

圭父约为金斗之游次韵献疑聊发一笑

朱熹

几日春风未破寒,远峰晴露玉巑岏。jǐ rì chūn fēng wèi pò hán,yuǎn fēng qíng lù yù cuán wán。
不成蜡屐携筇去,且复钩窗拄颊观。bù chéng là jī xié qióng qù,qiě fù gōu chuāng zhǔ jiá guān。
闻道追游当作意,故应期日尚能宽。wén dào zhuī yóu dāng zuò yì,gù yīng qī rì shàng néng kuān。
阴崖冻合无垂练,却恐诗翁兴易阑。yīn yá dòng hé wú chuí liàn,què kǒng shī wēng xīng yì lán。

次彦集经营别墅之作

朱熹

回北成南指顾间,要令华敞对巑岏。huí běi chéng nán zhǐ gù jiān,yào lìng huá chǎng duì cuán wán。
家山信有千岩拥,云月何妨两处观。jiā shān xìn yǒu qiān yán yōng,yún yuè hé fáng liǎng chù guān。
杰阁已资邻筑胜,新基还见缭墙宽。jié gé yǐ zī lín zhù shèng,xīn jī hái jiàn liáo qiáng kuān。
老仙鹤骨殊萧爽,归兴从今岂易阑。lǎo xiān hè gǔ shū xiāo shuǎng,guī xīng cóng jīn qǐ yì lán。

次圭父观鱼韵

朱熹

平生三伏断追游,谁唤来穿涧树幽。píng shēng sān fú duàn zhuī yóu,shuí huàn lái chuān jiàn shù yōu。
初讶网横天影破,忽惊人蹴浪花浮。chū yà wǎng héng tiān yǐng pò,hū jīng rén cù làng huā fú。
鸣榔不用齐吴榜,鼓枻何须学楚讴。míng láng bù yòng qí wú bǎng,gǔ yì hé xū xué chǔ ōu。
便有金盘堆白雪,却怜清泚向东流。biàn yǒu jīn pán duī bái xuě,què lián qīng cǐ xiàng dōng liú。

彦集奉檄归省示及佳篇次韵奉酬呈诸兄友

朱熹

游子思亲久聚粮,不堪官里簿书忙。yóu zi sī qīn jiǔ jù liáng,bù kān guān lǐ bù shū máng。
平生况少鹰鹯意,此日尤惭时世妆。píng shēng kuàng shǎo yīng zhān yì,cǐ rì yóu cán shí shì zhuāng。
腊雪未消欢奉檄,春风初转喜还乡。là xuě wèi xiāo huān fèng xí,chūn fēng chū zhuǎn xǐ hái xiāng。
上堂佳庆从容问,一釂何妨累十觞。shàng táng jiā qìng cóng róng wèn,yī jiào hé fáng lèi shí shāng。