古诗词

次张彦辅赏梅韵

朱熹

朔风万里开云屏,清霜夜坠朝景晴。shuò fēng wàn lǐ kāi yún píng,qīng shuāng yè zhuì cháo jǐng qíng。
南枝浩荡正春色,冻蕊的皪含空明。nán zhī hào dàng zhèng chūn sè,dòng ruǐ de lì hán kōng míng。
花边偶对青铜镜,槁项不堪冰雪映。huā biān ǒu duì qīng tóng jìng,gǎo xiàng bù kān bīng xuě yìng。
拥炉独坐只悲吟,振策出游舒远兴。yōng lú dú zuò zhǐ bēi yín,zhèn cè chū yóu shū yuǎn xīng。
暗香何处时一飘,行行复值最长条。àn xiāng hé chù shí yī piāo,xíng xíng fù zhí zuì zhǎng tiáo。
仰头欲折渺谁赠,满意相思那得邀。yǎng tóu yù zhé miǎo shuí zèng,mǎn yì xiāng sī nà dé yāo。
极知异县淹行李,心赏未甘轻付畀。jí zhī yì xiàn yān xíng lǐ,xīn shǎng wèi gān qīng fù bì。
石雄赋罢不相闻,秀野书来因举似。shí xióng fù bà bù xiāng wén,xiù yě shū lái yīn jǔ shì。
两翁句法争新奇,画出疏影沉寒漪。liǎng wēng jù fǎ zhēng xīn qí,huà chū shū yǐng chén hán yī。
幽探自出尘境外,胜概未许儿曹知。yōu tàn zì chū chén jìng wài,shèng gài wèi xǔ ér cáo zhī。
只今嚼蕊攀条处,它日重来记前度。zhǐ jīn jué ruǐ pān tiáo chù,tā rì zhòng lái jì qián dù。
风台月观悄无言,玉笛冰滩索同赋。fēng tái yuè guān qiāo wú yán,yù dí bīng tān suǒ tóng fù。
嗟予衰懒倦将迎,过眼纷纷无复情。jiē yǔ shuāi lǎn juàn jiāng yíng,guò yǎn fēn fēn wú fù qíng。
尚喜疏英窥水白,更怜落片点苔青。shàng xǐ shū yīng kuī shuǐ bái,gèng lián luò piàn diǎn tái qīng。
兴来乱插飞蓬首,拟向君家醉君酒。xīng lái luàn chā fēi péng shǒu,nǐ xiàng jūn jiā zuì jūn jiǔ。
酒酣耳热莫狂歌,布鼓雷门须缩手。jiǔ hān ěr rè mò kuáng gē,bù gǔ léi mén xū suō shǒu。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

庐山双剑峰二首

朱熹

双剑峰高削玉成,芒寒色淬晓霜清。shuāng jiàn fēng gāo xuē yù chéng,máng hán sè cuì xiǎo shuāng qīng。
脑脂压眼人高卧,谁斩天骄致太平。nǎo zhī yā yǎn rén gāo wò,shuí zhǎn tiān jiāo zhì tài píng。

鹤鸣峰

朱熹

不见山头夜鹤鸣,空遗山下瀑泉声。bù jiàn shān tóu yè hè míng,kōng yí shān xià pù quán shēng。
野人惆怅空无寐,一曲瑶琴分外清。yě rén chóu chàng kōng wú mèi,yī qū yáo qín fēn wài qīng。

狮子峰

朱熹

石骨苔衣虽赋形,蹲空独逞忒狰狞。shí gǔ tái yī suī fù xíng,dūn kōng dú chěng tè zhēng níng。
威尊百兽终何用,宁解当年吼一声。wēi zūn bǎi shòu zhōng hé yòng,níng jiě dāng nián hǒu yī shēng。

北双剑峰

朱熹

双剑名峰也逼真,品题拍拍满怀春。shuāng jiàn míng fēng yě bī zhēn,pǐn tí pāi pāi mǎn huái chūn。
铅刀自别干将利,折槛应须表直臣。qiān dāo zì bié gàn jiāng lì,zhé kǎn yīng xū biǎo zhí chén。

夜宿洪亭长家

朱熹

才到秋来气便高,雁声天地总寥寥。cái dào qiū lái qì biàn gāo,yàn shēng tiān dì zǒng liáo liáo。
客怀今夜不成寐,风细月明江自潮。kè huái jīn yè bù chéng mèi,fēng xì yuè míng jiāng zì cháo。

对菊

朱熹

解印归来叹寂寥,黄花难觅旧根苗。jiě yìn guī lái tàn jì liáo,huáng huā nán mì jiù gēn miáo。
只缘三径荒凉后,移向洪门不姓陶。zhǐ yuán sān jìng huāng liáng hòu,yí xiàng hóng mén bù xìng táo。

芹溪九曲诗

朱熹

一曲移舟采涧芹,市声只隔一江云。yī qū yí zhōu cǎi jiàn qín,shì shēng zhǐ gé yī jiāng yún。
沙头唤渡人归晚,回首芦峰月一轮。shā tóu huàn dù rén guī wǎn,huí shǒu lú fēng yuè yī lún。

芹溪九曲诗

朱熹

二曲溪边万木林,水环竹石四时清。èr qū xī biān wàn mù lín,shuǐ huán zhú shí sì shí qīng。
渔歌棹入斜阳里,隔岸时闻一两声。yú gē zhào rù xié yáng lǐ,gé àn shí wén yī liǎng shēng。

芹溪九曲诗

朱熹

三曲舟行龙尾滩,推蓬把酒见南山。sān qū zhōu xíng lóng wěi tān,tuī péng bǎ jiǔ jiàn nán shān。
回头点检仙踪迹,万顷白云时自闲。huí tóu diǎn jiǎn xiān zōng jì,wàn qǐng bái yún shí zì xián。

芹溪九曲诗

朱熹

四曲烟云锁小楼,寺临乔木古溪头。sì qū yān yún suǒ xiǎo lóu,sì lín qiáo mù gǔ xī tóu。
僧归林下柴门静,麋鹿衔花自在游。sēng guī lín xià chái mén jìng,mí lù xián huā zì zài yóu。

芹溪九曲诗

朱熹

五曲峰峦列翠屏,白云深处隐仙亭。wǔ qū fēng luán liè cuì píng,bái yún shēn chù yǐn xiān tíng。
子期一去无消息,惟有乔松万古清。zi qī yī qù wú xiāo xī,wéi yǒu qiáo sōng wàn gǔ qīng。

芹溪九曲诗

朱熹

六曲溪环处士家,鼓楼楼下树槎枒。liù qū xī huán chù shì jiā,gǔ lóu lóu xià shù chá yā。
龙去潭空名不朽,惟见平汀涌白沙。lóng qù tán kōng míng bù xiǔ,wéi jiàn píng tīng yǒng bái shā。

芹溪九曲诗

朱熹

七曲灵祠近水滨,聚鱼石上跃金鳞。qī qū líng cí jìn shuǐ bīn,jù yú shí shàng yuè jīn lín。
林凹路入桃源近,时有渔郎来问津。lín āo lù rù táo yuán jìn,shí yǒu yú láng lái wèn jīn。

芹溪九曲诗

朱熹

八曲砚峰倚碧虚,泉流瀑布世间无。bā qū yàn fēng yǐ bì xū,quán liú pù bù shì jiān wú。
凭谁染就丹青笔,写出芹溪九曲图。píng shuí rǎn jiù dān qīng bǐ,xiě chū qín xī jiǔ qū tú。

芹溪九曲诗

朱熹

九曲悠悠景最幽,巉岩峡石束寒流。jiǔ qū yōu yōu jǐng zuì yōu,chán yán xiá shí shù hán liú。
源深自是舟难到,更有龙池在上头。yuán shēn zì shì zhōu nán dào,gèng yǒu lóng chí zài shàng tóu。