古诗词

次张彦辅赏梅韵

朱熹

朔风万里开云屏,清霜夜坠朝景晴。shuò fēng wàn lǐ kāi yún píng,qīng shuāng yè zhuì cháo jǐng qíng。
南枝浩荡正春色,冻蕊的皪含空明。nán zhī hào dàng zhèng chūn sè,dòng ruǐ de lì hán kōng míng。
花边偶对青铜镜,槁项不堪冰雪映。huā biān ǒu duì qīng tóng jìng,gǎo xiàng bù kān bīng xuě yìng。
拥炉独坐只悲吟,振策出游舒远兴。yōng lú dú zuò zhǐ bēi yín,zhèn cè chū yóu shū yuǎn xīng。
暗香何处时一飘,行行复值最长条。àn xiāng hé chù shí yī piāo,xíng xíng fù zhí zuì zhǎng tiáo。
仰头欲折渺谁赠,满意相思那得邀。yǎng tóu yù zhé miǎo shuí zèng,mǎn yì xiāng sī nà dé yāo。
极知异县淹行李,心赏未甘轻付畀。jí zhī yì xiàn yān xíng lǐ,xīn shǎng wèi gān qīng fù bì。
石雄赋罢不相闻,秀野书来因举似。shí xióng fù bà bù xiāng wén,xiù yě shū lái yīn jǔ shì。
两翁句法争新奇,画出疏影沉寒漪。liǎng wēng jù fǎ zhēng xīn qí,huà chū shū yǐng chén hán yī。
幽探自出尘境外,胜概未许儿曹知。yōu tàn zì chū chén jìng wài,shèng gài wèi xǔ ér cáo zhī。
只今嚼蕊攀条处,它日重来记前度。zhǐ jīn jué ruǐ pān tiáo chù,tā rì zhòng lái jì qián dù。
风台月观悄无言,玉笛冰滩索同赋。fēng tái yuè guān qiāo wú yán,yù dí bīng tān suǒ tóng fù。
嗟予衰懒倦将迎,过眼纷纷无复情。jiē yǔ shuāi lǎn juàn jiāng yíng,guò yǎn fēn fēn wú fù qíng。
尚喜疏英窥水白,更怜落片点苔青。shàng xǐ shū yīng kuī shuǐ bái,gèng lián luò piàn diǎn tái qīng。
兴来乱插飞蓬首,拟向君家醉君酒。xīng lái luàn chā fēi péng shǒu,nǐ xiàng jūn jiā zuì jūn jiǔ。
酒酣耳热莫狂歌,布鼓雷门须缩手。jiǔ hān ěr rè mò kuáng gē,bù gǔ léi mén xū suō shǒu。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

训蒙绝句性

朱熹

谓之性者无他义,只是苍天命理名。wèi zhī xìng zhě wú tā yì,zhǐ shì cāng tiān mìng lǐ míng。
论性固当惟论理,谈空求理又非真。lùn xìng gù dāng wéi lùn lǐ,tán kōng qiú lǐ yòu fēi zhēn。

训蒙绝句心

朱熹

性外初非更有心,只于理内别虚灵。xìng wài chū fēi gèng yǒu xīn,zhǐ yú lǐ nèi bié xū líng。
虚灵妙用由斯出,故主吾身统性情。xū líng miào yòng yóu sī chū,gù zhǔ wú shēn tǒng xìng qíng。

训蒙绝句情

朱熹

谓之情者无他思,只是吾心初动机。wèi zhī qíng zhě wú tā sī,zhǐ shì wú xīn chū dòng jī。
又把动时分析出,人当随发察其几。yòu bǎ dòng shí fēn xī chū,rén dāng suí fā chá qí jǐ。

训蒙绝句意

朱熹

意乃情专所主时,志之所向定于斯。yì nǎi qíng zhuān suǒ zhǔ shí,zhì zhī suǒ xiàng dìng yú sī。
要须总验心情意,一发而俱性在兹。yào xū zǒng yàn xīn qíng yì,yī fā ér jù xìng zài zī。

训蒙绝句道

朱熹

如何率性名为道,随事如由大路行。rú hé lǜ xìng míng wèi dào,suí shì rú yóu dà lù xíng。
欲说道中条理具,又将理字别其名。yù shuō dào zhōng tiáo lǐ jù,yòu jiāng lǐ zì bié qí míng。

训蒙绝句中庸

朱熹

过兼不及总非中,离却平常不是庸。guò jiān bù jí zǒng fēi zhōng,lí què píng cháng bù shì yōng。
庸字莫将容易看,只斯为道用无穷。yōng zì mò jiāng róng yì kàn,zhǐ sī wèi dào yòng wú qióng。

训蒙绝句太极图

朱熹

性蔽其源学失真,异端投隙害弥深。xìng bì qí yuán xué shī zhēn,yì duān tóu xì hài mí shēn。
推原气禀由无极,只此一图传圣心。tuī yuán qì bǐng yóu wú jí,zhǐ cǐ yī tú chuán shèng xīn。

训蒙绝句先天图二首

朱熹

不待安排自整齐,只缘太极本如斯。bù dài ān pái zì zhěng qí,zhǐ yuán tài jí běn rú sī。
试将万事依图看,先后乘除可理推。shì jiāng wàn shì yī tú kàn,xiān hòu chéng chú kě lǐ tuī。

训蒙绝句先天图二首

朱熹

乾坤复姤互推移,动静之间起至微。qián kūn fù gòu hù tuī yí,dòng jìng zhī jiān qǐ zhì wēi。
终日敛襟看不足,其中圆处是真机。zhōng rì liǎn jīn kàn bù zú,qí zhōng yuán chù shì zhēn jī。

训蒙绝句学

朱熹

轲死如何道乏人,缘知学字不分明。kē sǐ rú hé dào fá rén,yuán zhī xué zì bù fēn míng。
先除功利虚无习,尽把圣言身上行。xiān chú gōng lì xū wú xí,jǐn bǎ shèng yán shēn shàng xíng。

训蒙绝句体用

朱熹

体用如何是一源,用犹枝叶体犹根。tǐ yòng rú hé shì yī yuán,yòng yóu zhī yè tǐ yóu gēn。
当于发处原其本,体立于斯用乃存。dāng yú fā chù yuán qí běn,tǐ lì yú sī yòng nǎi cún。

训蒙绝句西铭

朱熹

人因形异种私根,不道其初同一源。rén yīn xíng yì zhǒng sī gēn,bù dào qí chū tóng yī yuán。
直自源头明说下,尽将父母属乾坤。zhí zì yuán tóu míng shuō xià,jǐn jiāng fù mǔ shǔ qián kūn。

训蒙绝句仁二首

朱熹

心无私滓与天同,物我乾坤一本中。xīn wú sī zǐ yǔ tiān tóng,wù wǒ qián kūn yī běn zhōng。
随分而施无不爱,方知仁体合言公。suí fēn ér shī wú bù ài,fāng zhī rén tǐ hé yán gōng。

训蒙绝句仁二首

朱熹

义兼礼智由仁出,接物当先主在仁。yì jiān lǐ zhì yóu rén chū,jiē wù dāng xiān zhǔ zài rén。
方由四端随用发,譬之四序始于春。fāng yóu sì duān suí yòng fā,pì zhī sì xù shǐ yú chūn。

训蒙绝句居敬二首

朱熹

大哉程子明居敬,千圣同符入德门。dà zāi chéng zi míng jū jìng,qiān shèng tóng fú rù dé mén。
试把功夫横竖看,总来不出欲斯存。shì bǎ gōng fū héng shù kàn,zǒng lái bù chū yù sī cún。