古诗词

伏蒙秘阁张丈宠顾下邑并以长篇为贶降叹之馀牵勉继韵仰求斤削僭率皇恐

朱熹

向来灭迹东山东,闭门不问乌雌雄。xiàng lái miè jì dōng shān dōng,bì mén bù wèn wū cí xióng。
门前有路向尘土,两足未举心先慵。mén qián yǒu lù xiàng chén tǔ,liǎng zú wèi jǔ xīn xiān yōng。
当时亦有车马客,此意欲说嗟谁同。dāng shí yì yǒu chē mǎ kè,cǐ yì yù shuō jiē shuí tóng。
穷居聊复追仲蔚,笃论何必须刘龚。qióng jū liáo fù zhuī zhòng wèi,dǔ lùn hé bì xū liú gōng。
平生故人子张子,相思安得长相从。píng shēng gù rén zi zhāng zi,xiāng sī ān dé zhǎng xiāng cóng。
每劳书疏问生死,坐想星宿罗心胸。měi láo shū shū wèn shēng sǐ,zuò xiǎng xīng sù luó xīn xiōng。
几年持节汉水上,木牛流马旌旗红。jǐ nián chí jié hàn shuǐ shàng,mù niú liú mǎ jīng qí hóng。
君王辍馈思颇牧,外庸且讫来朝宗。jūn wáng chuò kuì sī pǒ mù,wài yōng qiě qì lái cháo zōng。
因能过我紫霄下,后乘载得珠帘栊。yīn néng guò wǒ zǐ xiāo xià,hòu chéng zài dé zhū lián lóng。
苍颜白发应笑我,曷不饱卧陶窗风。cāng yán bái fā yīng xiào wǒ,hé bù bǎo wò táo chuāng fēng。
开樽鹅池水清激,下马醮石烟空蒙。kāi zūn é chí shuǐ qīng jī,xià mǎ jiào shí yān kōng méng。
须臾路转山更好,摩天巨刃排双峰。xū yú lù zhuǎn shān gèng hǎo,mó tiān jù rèn pái shuāng fēng。
少看银河忽倒挂,直欲跳下清泠中。shǎo kàn yín hé hū dào guà,zhí yù tiào xià qīng líng zhōng。
南临汇泽共指点,缥缈贝阙浮珠宫。nán lín huì zé gòng zhǐ diǎn,piāo miǎo bèi quē fú zhū gōng。
公言平日爱登览,到此一洗群山空。gōng yán píng rì ài dēng lǎn,dào cǐ yī xǐ qún shān kōng。
坐间为我出奇句,不用远寄南飞鸿。zuò jiān wèi wǒ chū qí jù,bù yòng yuǎn jì nán fēi hóng。
上言云泉足奇赏,下叹契阔欢相逢。shàng yán yún quán zú qí shǎng,xià tàn qì kuò huān xiāng féng。
纷吾失脚堕世网,乃有此会宁天穷。fēn wú shī jiǎo duò shì wǎng,nǎi yǒu cǐ huì níng tiān qióng。
流光过眼惊昨梦,旧约回首羞尘容。liú guāng guò yǎn jīng zuó mèng,jiù yuē huí shǒu xiū chén róng。
明朝却上烟艇去,灭没万顷追凫翁。míng cháo què shàng yān tǐng qù,miè méi wàn qǐng zhuī fú wēng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

次韵择之舟中有作二首

朱熹

一席三人抵项眠,心知篷外水如天。yī xí sān rén dǐ xiàng mián,xīn zhī péng wài shuǐ rú tiān。
起来却怪天如水,月落乌啼浦树边。qǐ lái què guài tiān rú shuǐ,yuè luò wū tí pǔ shù biān。

自东湖至列岫得二小诗

朱熹

孺子高风何处寻,东湖台观水云深。rú zi gāo fēng hé chù xún,dōng hú tái guān shuǐ yún shēn。
生刍一束人如玉,此日凄凉万古心。shēng chú yī shù rén rú yù,cǐ rì qī liáng wàn gǔ xīn。

自东湖至列岫得二小诗

朱熹

昨日来时万里阴,长江雪后玉千岑。zuó rì lái shí wàn lǐ yīn,zhǎng jiāng xuě hòu yù qiān cén。
苍茫不尽登临意,重对晴天豁晚襟。cāng máng bù jǐn dēng lín yì,zhòng duì qíng tiān huō wǎn jīn。

晚饮列岫

朱熹

危亭披豁对苍霞,策杖重来日未斜。wēi tíng pī huō duì cāng xiá,cè zhàng zhòng lái rì wèi xié。
满目江山一尊酒,哦诗莫遣太雄夸。mǎn mù jiāng shān yī zūn jiǔ,ó shī mò qiǎn tài xióng kuā。

观上蓝贤老所藏张魏公手帖次王嘉叟韵

朱熹

火风吹散旱天云,肤寸空馀翰墨新。huǒ fēng chuī sàn hàn tiān yún,fū cùn kōng yú hàn mò xīn。
拭泪相看渺今古,堂堂那复有斯人。shì lèi xiāng kàn miǎo jīn gǔ,táng táng nà fù yǒu sī rén。

次韵伯崇登滕王阁感旧盖闻往时延阁公拜疏于此云

朱熹

金阙银台梦想中,楼前拜舞皂囊空。jīn quē yín tái mèng xiǎng zhōng,lóu qián bài wǔ zào náng kōng。
十年殄瘁无穷恨,叹息今人少古风。shí nián tiǎn cuì wú qióng hèn,tàn xī jīn rén shǎo gǔ fēng。

野望

朱熹

登高立马瞰晴川,四面平林接暝烟。dēng gāo lì mǎ kàn qíng chuān,sì miàn píng lín jiē míng yān。
东望不堪频极目,归心已度鸟飞前。dōng wàng bù kān pín jí mù,guī xīn yǐ dù niǎo fēi qián。

次韵择之进贤道中漫成五首其五

朱熹

日暮重冈上,人劳马亦饥。rì mù zhòng gāng shàng,rén láo mǎ yì jī。
不妨随野雀,容易宿寒枝。bù fáng suí yě què,róng yì sù hán zhī。

次韵择之进贤道中漫成五首其五

朱熹

白酒频斟当啜茶,何妨一醉野人家。bái jiǔ pín zhēn dāng chuài chá,hé fáng yī zuì yě rén jiā。
据鞍又向冈头望,落日天风雁字斜。jù ān yòu xiàng gāng tóu wàng,luò rì tiān fēng yàn zì xié。

次韵择之进贤道中漫成五首其五

朱熹

笑指斜阳天外山,无端长作翠眉攒。xiào zhǐ xié yáng tiān wài shān,wú duān zhǎng zuò cuì méi zǎn。
岂知男子桑蓬志,万里东西不作难。qǐ zhī nán zi sāng péng zhì,wàn lǐ dōng xī bù zuò nán。

次韵择之进贤道中漫成五首其五

朱熹

夜宿林冈月满川,归期屈指正茫然。yè sù lín gāng yuè mǎn chuān,guī qī qū zhǐ zhèng máng rán。
也知地脉无赢缩,只把阴晴更问天。yě zhī dì mài wú yíng suō,zhǐ bǎ yīn qíng gèng wèn tiān。

次韵择之进贤道中漫成五首其五

朱熹

谁作窗间拥鼻声,更哦乐府短歌行。shuí zuò chuāng jiān yōng bí shēng,gèng ó lè fǔ duǎn gē xíng。
从教永夜清无寐,只恐晨鸡不肯鸣。cóng jiào yǒng yè qīng wú mèi,zhǐ kǒng chén jī bù kěn míng。

次韵择之金步喜见大江有作

朱熹

江头四望远峰稠,江水中间自在流。jiāng tóu sì wàng yuǎn fēng chóu,jiāng shuǐ zhōng jiān zì zài liú。
并岸东行三百里,水源穷处即吾州。bìng àn dōng xíng sān bǎi lǐ,shuǐ yuán qióng chù jí wú zhōu。

次韵择之馀干道中

朱熹

寒尽春生草又青,化工消息几曾停。hán jǐn chūn shēng cǎo yòu qīng,huà gōng xiāo xī jǐ céng tíng。
因君一咏陵陂麦,恍忆侬家老圃亭。yīn jūn yī yǒng líng bēi mài,huǎng yì nóng jiā lǎo pǔ tíng。

次韵择之过丫头岩

朱熹

四面晴冈紫石崖,如何浑作白皑皑。sì miàn qíng gāng zǐ shí yá,rú hé hún zuò bái ái ái。
须知暖入阴泉溜,不是寒封积雪堆。xū zhī nuǎn rù yīn quán liū,bù shì hán fēng jī xuě duī。