古诗词

戏浯溪长老伯新

邹浩

永州怀素精草书,毫端万象纷卷舒。yǒng zhōu huái sù jīng cǎo shū,háo duān wàn xiàng fēn juǎn shū。
浑身是眼看不破,一笔至今藏物初。hún shēn shì yǎn kàn bù pò,yī bǐ zhì jīn cáng wù chū。
浯溪得之不自用,却要他人书作图。wú xī dé zhī bù zì yòng,què yào tā rén shū zuò tú。
蓦然打个筋斗去,觅纸觅绢一物无。mò rán dǎ gè jīn dòu qù,mì zhǐ mì juàn yī wù wú。
急将床上被来拆,手忙脚乱纵横铺。jí jiāng chuáng shàng bèi lái chāi,shǒu máng jiǎo luàn zòng héng pù。
五云和尚巧言语,扫尽六幅裁须臾。wǔ yún hé shàng qiǎo yán yǔ,sǎo jǐn liù fú cái xū yú。
叠了又开开又叠,喜欢胜获衣内珠。dié le yòu kāi kāi yòu dié,xǐ huān shèng huò yī nèi zhū。
二三子笑几绝倒,左右僮仆咸惊呼。èr sān zi xiào jǐ jué dào,zuǒ yòu tóng pū xián jīng hū。
宁比酸寒杜陵老,海图拆应家人须。níng bǐ suān hán dù líng lǎo,hǎi tú chāi yīng jiā rén xū。
脱巾漉酒解龟当,表里空旷真丈夫。tuō jīn lù jiǔ jiě guī dāng,biǎo lǐ kōng kuàng zhēn zhàng fū。
吾行天下何啻半,常恨眼前无此徒。wú xíng tiān xià hé chì bàn,cháng hèn yǎn qián wú cǐ tú。
那知兴发乃方外,与彼嗜好同根株。nà zhī xīng fā nǎi fāng wài,yǔ bǐ shì hǎo tóng gēn zhū。
小中现大大可睹,跳出规矩渠非愚。xiǎo zhōng xiàn dà dà kě dǔ,tiào chū guī jǔ qú fēi yú。
他时风雪夜参半,灰炉冰冷灯影孤。tā shí fēng xuě yè cān bàn,huī lú bīng lěng dēng yǐng gū。
坐披破絮似鱼网,数挽不掩皴肌肤。zuò pī pò xù shì yú wǎng,shù wǎn bù yǎn cūn jī fū。
只应侍者隔壁私自语,我师为谁说法声呜呜。zhǐ yīng shì zhě gé bì sī zì yǔ,wǒ shī wèi shuí shuō fǎ shēng wū wū。
邹浩

邹浩

邹浩(1060—1111)字志完,遇赦归里后于周线巷住处辟一园名“道乡”,故自号道乡居士,常州晋陵(今江苏常州)人。生于宋仁宗嘉祐五年,卒於徽宗政和元年,年五十二岁。元丰五年(1082)进士,调扬州颍昌府教授。吕公著、范纯仁为郡守,皆礼遇之。哲宗朝,为右正言,累上疏言事。章惇独相用事,浩露章数其不忠,因削官,羁管新州。徽宗立,复为右正言,累迁兵部侍郎两谪岭表,复直龙图阁。卒谥忠,学者称道乡先生。浩著《道乡集》四十卷,《四库总目》传于世。 邹浩的作品>>

猜您喜欢

偶书

邹浩

白昼谈禅木上座,清宵同梦竹夫人。bái zhòu tán chán mù shàng zuò,qīng xiāo tóng mèng zhú fū rén。
此心莫逆仙宫下,一片乾坤特地新。cǐ xīn mò nì xiān gōng xià,yī piàn qián kūn tè dì xīn。

王道人云彦和得报有归田之命

邹浩

道人新自象州来,殿院从容得屡陪。dào rén xīn zì xiàng zhōu lái,diàn yuàn cóng róng dé lǚ péi。
坐上拆书归有日,愁容忽作笑颜开。zuò shàng chāi shū guī yǒu rì,chóu róng hū zuò xiào yán kāi。

醉者

邹浩

至化无私被远方,渔樵谁不似颠狂。zhì huà wú sī bèi yuǎn fāng,yú qiáo shuí bù shì diān kuáng。
得钱沽酒争酬酢,执手高歌入醉乡。dé qián gū jiǔ zhēng chóu cù,zhí shǒu gāo gē rù zuì xiāng。

追思去岁今日出京有作

邹浩

解船东下出都门,倏已弥年讵可论。jiě chuán dōng xià chū dōu mén,shū yǐ mí nián jù kě lùn。
圣主只应怜旧物,归欤朝夕被深恩。shèng zhǔ zhǐ yīng lián jiù wù,guī yú cháo xī bèi shēn ēn。

读易

邹浩

时时飞雨作清凉,六月南方似北方。shí shí fēi yǔ zuò qīng liáng,liù yuè nán fāng shì běi fāng。
阁上独居无一事,韦编聊复到羲皇。gé shàng dú jū wú yī shì,wéi biān liáo fù dào xī huáng。

偶书

邹浩

白发倚门无限情,江湖渺渺秋欲生。bái fā yǐ mén wú xiàn qíng,jiāng hú miǎo miǎo qiū yù shēng。
回船捩柁见归路,天道无私怜汝诚。huí chuán liè duò jiàn guī lù,tiān dào wú sī lián rǔ chéng。

王氏阁旧名拾青郡守王藻以余寓居易名来仙

邹浩

仙宫岭下来仙阁,太守更名为我来。xiān gōng lǐng xià lái xiān gé,tài shǒu gèng míng wèi wǒ lái。
来既有时归有日,泠然从此御风回。lái jì yǒu shí guī yǒu rì,líng rán cóng cǐ yù fēng huí。

偶书

邹浩

形影相随甫半年,皇恩今日放归田。xíng yǐng xiāng suí fǔ bàn nián,huáng ēn jīn rì fàng guī tián。
回头一梦惊初觉,敢把穷通更问天。huí tóu yī mèng jīng chū jué,gǎn bǎ qióng tōng gèng wèn tiān。

偶书

邹浩

阻奉晨昏宁孝子,窜投荒远岂忠臣。zǔ fèng chén hūn níng xiào zi,cuàn tóu huāng yuǎn qǐ zhōng chén。
今朝恩放归田去,留得遗踪警后人。jīn cháo ēn fàng guī tián qù,liú dé yí zōng jǐng hòu rén。

喜书

邹浩

水北摘禾将欲了,水南发瘴已皆安。shuǐ běi zhāi hé jiāng yù le,shuǐ nán fā zhàng yǐ jiē ān。
憣然回指潇湘去,感激天恩分外宽。fān rán huí zhǐ xiāo xiāng qù,gǎn jī tiān ēn fēn wài kuān。

记梦

邹浩

卜筮俱言七月嘉,夜来魂梦更高华。bo shì jù yán qī yuè jiā,yè lái hún mèng gèng gāo huá。
此生岂复公卿望,惟喜斑衣早到家。cǐ shēng qǐ fù gōng qīng wàng,wéi xǐ bān yī zǎo dào jiā。

感怀

邹浩

去年今日别庭闱,回首庭闱未得归。qù nián jīn rì bié tíng wéi,huí shǒu tíng wéi wèi dé guī。
天道人心会相契,归欤行即被恩辉。tiān dào rén xīn huì xiāng qì,guī yú xíng jí bèi ēn huī。

追怀去年今日舟离润州有作

邹浩

帆出丹阳恰一年,江湖陈迹慨茫然。fān chū dān yáng qià yī nián,jiāng hú chén jì kǎi máng rán。
明明归路留双目,只候恩书下九天。míng míng guī lù liú shuāng mù,zhǐ hòu ēn shū xià jiǔ tiān。

自叹

邹浩

好学颜渊怒不迁,犯而不校古称贤。hǎo xué yán yuān nù bù qiān,fàn ér bù xiào gǔ chēng xián。
伊予物触心犹动,空抚陈编倍赧然。yī yǔ wù chù xīn yóu dòng,kōng fǔ chén biān bèi nǎn rán。

主人忽来夹径修篱

邹浩

疏篱诘曲巧依山,洞彻柴门气象还。shū lí jí qū qiǎo yī shān,dòng chè chái mén qì xiàng hái。
恩释羁留应有日,故先通路指乡关。ēn shì jī liú yīng yǒu rì,gù xiān tōng lù zhǐ xiāng guān。