古诗词

步虚词

赵佶

旋步云纲上,天风飒尔吹。xuán bù yún gāng shàng,tiān fēng sà ěr chuī。
飘裾凌斗柄,秉笏揖参箕。piāo jū líng dòu bǐng,bǐng hù yī cān jī。
狮子衔丹绶,骐驎导翠辎。shī zi xián dān shòu,qí lín dǎo cuì zī。
飞行周八极,几见发椿枝。fēi xíng zhōu bā jí,jǐ jiàn fā chūn zhī。
赵佶

赵佶

宋徽宗,名赵佶(公元1082年5月初5~1135年6月4日),神宗11子,哲宗弟,是宋朝第八位皇帝。赵佶先后被封为遂宁王、端王。哲宗于公元1100年正月病死时无子,向皇后于同月立他为帝。第二年改年号为“建中靖国”。宋徽宗在位25年(1100年2月23日—1126年1月18日),国亡被俘受折磨而死,终年54岁,葬于永佑陵(今浙江省绍兴县东南35里处)。 他自创一种书法字体被后人称之为“瘦金书”。 赵佶的作品>>

猜您喜欢

宫词

赵佶

韶阳偏逐禁宫先,三月青榆满地钱。sháo yáng piān zhú jìn gōng xiān,sān yuè qīng yú mǎn dì qián。
嫔御直归多逸乐,高吟赓和缀新篇。pín yù zhí guī duō yì lè,gāo yín gēng hé zhuì xīn piān。

宫词

赵佶

叠山环水胜蓬宫,景物芳妍竞不同。dié shān huán shuǐ shèng péng gōng,jǐng wù fāng yán jìng bù tóng。
佩玉锵金无限好,雅歌姝舞兴何穷。pèi yù qiāng jīn wú xiàn hǎo,yǎ gē shū wǔ xīng hé qióng。

宫词

赵佶

宫人击剑斗乘骑,宝带幞头烂锦衣。gōng rén jī jiàn dòu chéng qí,bǎo dài fú tóu làn jǐn yī。
凤尾杖交团月合,龙门毬过一星飞。fèng wěi zhàng jiāo tuán yuè hé,lóng mén qiú guò yī xīng fēi。

宫词

赵佶

弓矢寻常锁太清,三山相对射侯明。gōng shǐ xún cháng suǒ tài qīng,sān shān xiāng duì shè hóu míng。
乘闲自习和容艺,金碗时闻中的声。chéng xián zì xí hé róng yì,jīn wǎn shí wén zhōng de shēng。

宫词

赵佶

玉虚清夜醮筵开,羽唱升沉晓漏催。yù xū qīng yè jiào yán kāi,yǔ chàng shēng chén xiǎo lòu cuī。
习习轻风花外过,露香飘出禁城来。xí xí qīng fēng huā wài guò,lù xiāng piāo chū jìn chéng lái。

宫词

赵佶

翰苑花深夜漏稀,奉承亲笔草麻归。hàn yuàn huā shēn yè lòu xī,fèng chéng qīn bǐ cǎo má guī。
鸾笺几幅鱼龙化,近桉重升一品妃。luán jiān jǐ fú yú lóng huà,jìn ān zhòng shēng yī pǐn fēi。

宫词

赵佶

绪风轻转莺篁巧,惠日初回燕舌娇。xù fēng qīng zhuǎn yīng huáng qiǎo,huì rì chū huí yàn shé jiāo。
芍药画阑缯不断,杨花临砌雪难消。sháo yào huà lán zēng bù duàn,yáng huā lín qì xuě nán xiāo。

宫词

赵佶

窄衣偏称小腰身,近岁妆梳百样新。zhǎi yī piān chēng xiǎo yāo shēn,jìn suì zhuāng shū bǎi yàng xīn。
旧日宫娃多窃笑,想应曾占惜年春。jiù rì gōng wá duō qiè xiào,xiǎng yīng céng zhàn xī nián chūn。

宫词

赵佶

六尚皆分典御行,司珍尤重膳羞良。liù shàng jiē fēn diǎn yù xíng,sī zhēn yóu zhòng shàn xiū liáng。
小金盒子黄封贴,细字臣民预品尝。xiǎo jīn hé zi huáng fēng tiē,xì zì chén mín yù pǐn cháng。

宫词

赵佶

满街飞絮舞毵毵,慵困情怀似酒酣。mǎn jiē fēi xù wǔ sān sān,yōng kùn qíng huái shì jiǔ hān。
嫔御宫中行乐倦,却寻锦叶喂新蚕。pín yù gōng zhōng xíng lè juàn,què xún jǐn yè wèi xīn cán。

宫词

赵佶

月色凝辉照胆寒,水晶宫里望中宽。yuè sè níng huī zhào dǎn hán,shuǐ jīng gōng lǐ wàng zhōng kuān。
一声长笛来天际,谁学龙吟出指端。yī shēng zhǎng dí lái tiān jì,shuí xué lóng yín chū zhǐ duān。

宫词

赵佶

投壶懒欲趁嬉游,闲理瑶筝不举头。tóu hú lǎn yù chèn xī yóu,xián lǐ yáo zhēng bù jǔ tóu。
侧调旋从纤指出,谁人能会意中愁。cè diào xuán cóng xiān zhǐ chū,shuí rén néng huì yì zhōng chóu。

宫词

赵佶

锁院群心望宠嘉,閤门当殿奏宣麻。suǒ yuàn qún xīn wàng chǒng jiā,gé mén dāng diàn zòu xuān má。
新经授宝敷恩泽,荣拜宗藩使相华。xīn jīng shòu bǎo fū ēn zé,róng bài zōng fān shǐ xiāng huá。

宫词

赵佶

苑作群工各述劳,纤纤奇巧斗相高。yuàn zuò qún gōng gè shù láo,xiān xiān qí qiǎo dòu xiāng gāo。
花钿虽盛珠珍数,不使伤生用羽毛。huā diàn suī shèng zhū zhēn shù,bù shǐ shāng shēng yòng yǔ máo。

宫词

赵佶

东观从来选俊英,一时乐育合人情。dōng guān cóng lái xuǎn jùn yīng,yī shí lè yù hé rén qíng。
公卿由此涂中进,密勿登庸得仰成。gōng qīng yóu cǐ tú zhōng jìn,mì wù dēng yōng dé yǎng chéng。