古诗词

正宫·鹦鹉曲·四首

冯子振

【山亭逸兴】
嵯峨峰顶移家住,是个不唧口留樵父。cuó é fēng dǐng yí jiā zhù,shì gè bù jī kǒu liú qiáo fù。
烂柯时树老无花,叶叶枝枝风雨。làn kē shí shù lǎo wú huā,yè yè zhī zhī fēng yǔ。
故人曾唤我归来,却道不如休去。gù rén céng huàn wǒ guī lái,què dào bù rú xiū qù。
指门前万叠云山,是不费青蚨买处。zhǐ mén qián wàn dié yún shān,shì bù fèi qīng fú mǎi chù。
【农夫渴雨】
年年牛背扶犁住,近日最懊恼杀农父。nián nián niú bèi fú lí zhù,jìn rì zuì ào nǎo shā nóng fù。
稻苗肥恰待抽花,渴煞青天雷雨。dào miáo féi qià dài chōu huā,kě shā qīng tiān léi yǔ。
恨残霞不近人情,截断玉虹南去。hèn cán xiá bù jìn rén qíng,jié duàn yù hóng nán qù。
望人间三尺甘霖,看一片闲云起处。wàng rén jiān sān chǐ gān lín,kàn yī piàn xián yún qǐ chù。
【城南秋思】
新凉时节城南住,灯火诵鲁国尼父。xīn liáng shí jié chéng nán zhù,dēng huǒ sòng lǔ guó ní fù。
到秋来宋玉生悲,不赋高唐云雨。dào qiū lái sòng yù shēng bēi,bù fù gāo táng yún yǔ。
一声声只在芭蕉,断送别离人去。yī shēng shēng zhǐ zài bā jiāo,duàn sòng bié lí rén qù。
甚河桥柳树全疏,恨正在长亭短处。shén hé qiáo liǔ shù quán shū,hèn zhèng zài zhǎng tíng duǎn chù。
【赤壁怀古】
茅庐诸葛亲曾住,早赚出抱膝梁父。máo lú zhū gé qīn céng zhù,zǎo zhuàn chū bào xī liáng fù。
谈笑间汉鼎三分,不记得南阳耕雨叹西风卷尽豪华,往事大江东去。tán xiào jiān hàn dǐng sān fēn,bù jì dé nán yáng gēng yǔ tàn xī fēng juǎn jǐn háo huá,wǎng shì dà jiāng dōng qù。
彻如今话说渔樵,算也是英雄了处。chè rú jīn huà shuō yú qiáo,suàn yě shì yīng xióng le chù。
冯子振

冯子振

冯子振,元代散曲名家,1253-1348,字海粟,自号瀛洲洲客、怪怪道人,湖南攸县人。自幼勤奋好学。元大德二年(1298)登进士及第,时年47岁,人谓“大器晚成”。朝廷重其才学,先召为集贤院学士、待制,继任承事郎,连任保宁(今四川境内)、彰德(今河南安阳)节度使。晚年归乡著述。世称其“博洽经史,于书无所不记”,且文思敏捷。下笔不能自休。一生著述颇丰,传世有《居庸赋》、《十八公赋》、《华清古乐府》、《海粟诗集》等书文,以散曲最著。 冯子振的作品>>

猜您喜欢

梅花百咏庭梅

冯子振

有客孤山吊鹤归,半肩行李插疏枝。yǒu kè gū shān diào hè guī,bàn jiān xíng lǐ chā shū zhī。
街头儿女不解事,刚道卖花人未回。jiē tóu ér nǚ bù jiě shì,gāng dào mài huā rén wèi huí。

梅花百咏庭梅

冯子振

短筇挑酒过西湖,折得冰梢傍玉壶。duǎn qióng tiāo jiǔ guò xī hú,zhé dé bīng shāo bàng yù hú。
日暮醉归山路险,风流直待倩人扶。rì mù zuì guī shān lù xiǎn,fēng liú zhí dài qiàn rén fú。

梅花百咏庭梅

冯子振

玉堂咫尺有神仙,翠箔笼春信不传。yù táng zhǐ chǐ yǒu shén xiān,cuì bó lóng chūn xìn bù chuán。
日暮相思云树杳,一泓秋水月娟娟。rì mù xiāng sī yún shù yǎo,yī hóng qiū shuǐ yuè juān juān。

梅花百咏庭梅

冯子振

妆阁开奁对晓寒,菱菱影里雪团团。zhuāng gé kāi lián duì xiǎo hán,líng líng yǐng lǐ xuě tuán tuán。
素鸾舞罢却飞去,留得芳容正面看。sù luán wǔ bà què fēi qù,liú dé fāng róng zhèng miàn kàn。

梅花百咏庭梅

冯子振

重重椒萼护轻寒,不放春心一点闲。zhòng zhòng jiāo è hù qīng hán,bù fàng chūn xīn yī diǎn xián。
可是花房芳信晚,故应缄密待春还。kě shì huā fáng fāng xìn wǎn,gù yīng jiān mì dài chūn hái。

梅花百咏庭梅

冯子振

土脉阳和气候新,花房微露一分春。tǔ mài yáng hé qì hòu xīn,huā fáng wēi lù yī fēn chūn。
想应未识东君面,犹自含羞效浅颦。xiǎng yīng wèi shí dōng jūn miàn,yóu zì hán xiū xiào qiǎn pín。

梅花百咏庭梅

冯子振

暖入南枝气未匀,笑含芳意待馀馨。nuǎn rù nán zhī qì wèi yún,xiào hán fāng yì dài yú xīn。
相看绝似瑶台夜,斜掩重门认不真。xiāng kàn jué shì yáo tái yè,xié yǎn zhòng mén rèn bù zhēn。

梅花百咏庭梅

冯子振

玉脸盈盈总是春,都将笑色媚东君。yù liǎn yíng yíng zǒng shì chūn,dōu jiāng xiào sè mèi dōng jūn。
道人放鹤归来晚,月下看花似白云。dào rén fàng hè guī lái wǎn,yuè xià kàn huā shì bái yún。

梅花百咏庭梅

冯子振

岩谷深居养素真,岁寒松竹淡相邻。yán gǔ shēn jū yǎng sù zhēn,suì hán sōng zhú dàn xiāng lín。
孤根历尽冰霜苦,不识人间别有春。gū gēn lì jǐn bīng shuāng kǔ,bù shí rén jiān bié yǒu chūn。

梅花百咏庭梅

冯子振

浮玉溪边夜未期,暗香疏影静相宜。fú yù xī biān yè wèi qī,àn xiāng shū yǐng jìng xiāng yí。
一时意味无人识,只有咸平处士知。yī shí yì wèi wú rén shí,zhǐ yǒu xián píng chù shì zhī。

梅花百咏庭梅

冯子振

玉妃平碾白朱砂,散作春风六出花。yù fēi píng niǎn bái zhū shā,sàn zuò chūn fēng liù chū huā。
夜半月明霜露重,满襟清泪湿年华。yè bàn yuè míng shuāng lù zhòng,mǎn jīn qīng lèi shī nián huá。

梅花百咏庭梅

冯子振

青子初肥色半鲜,绿阴深处压枝悬。qīng zi chū féi sè bàn xiān,lǜ yīn shēn chù yā zhī xuán。
日长几阵廉纤雨,正是江南四月天。rì zhǎng jǐ zhèn lián xiān yǔ,zhèng shì jiāng nán sì yuè tiān。

梅花百咏庭梅

冯子振

并蒂连枝朵朵双,偏宜照影傍寒塘。bìng dì lián zhī duǒ duǒ shuāng,piān yí zhào yǐng bàng hán táng。
只愁画角惊吹散,片影分飞最可伤。zhǐ chóu huà jiǎo jīng chuī sàn,piàn yǐng fēn fēi zuì kě shāng。

梅花百咏庭梅

冯子振

蕊珠宫里小仙娃,暂别椒房抑翠华。ruǐ zhū gōng lǐ xiǎo xiān wá,zàn bié jiāo fáng yì cuì huá。
底事尘缘犹未断,谪来人世作名花。dǐ shì chén yuán yóu wèi duàn,zhé lái rén shì zuò míng huā。

梅花百咏庭梅

冯子振

苏老堤边玉一林,六桥风月是知音。sū lǎo dī biān yù yī lín,liù qiáo fēng yuè shì zhī yīn。
任他桃李争欢赏,不为繁华易素心。rèn tā táo lǐ zhēng huān shǎng,bù wèi fán huá yì sù xīn。
951234567