古诗词

正宫·鹦鹉曲·四首

冯子振

【山亭逸兴】
嵯峨峰顶移家住,是个不唧口留樵父。cuó é fēng dǐng yí jiā zhù,shì gè bù jī kǒu liú qiáo fù。
烂柯时树老无花,叶叶枝枝风雨。làn kē shí shù lǎo wú huā,yè yè zhī zhī fēng yǔ。
故人曾唤我归来,却道不如休去。gù rén céng huàn wǒ guī lái,què dào bù rú xiū qù。
指门前万叠云山,是不费青蚨买处。zhǐ mén qián wàn dié yún shān,shì bù fèi qīng fú mǎi chù。
【农夫渴雨】
年年牛背扶犁住,近日最懊恼杀农父。nián nián niú bèi fú lí zhù,jìn rì zuì ào nǎo shā nóng fù。
稻苗肥恰待抽花,渴煞青天雷雨。dào miáo féi qià dài chōu huā,kě shā qīng tiān léi yǔ。
恨残霞不近人情,截断玉虹南去。hèn cán xiá bù jìn rén qíng,jié duàn yù hóng nán qù。
望人间三尺甘霖,看一片闲云起处。wàng rén jiān sān chǐ gān lín,kàn yī piàn xián yún qǐ chù。
【城南秋思】
新凉时节城南住,灯火诵鲁国尼父。xīn liáng shí jié chéng nán zhù,dēng huǒ sòng lǔ guó ní fù。
到秋来宋玉生悲,不赋高唐云雨。dào qiū lái sòng yù shēng bēi,bù fù gāo táng yún yǔ。
一声声只在芭蕉,断送别离人去。yī shēng shēng zhǐ zài bā jiāo,duàn sòng bié lí rén qù。
甚河桥柳树全疏,恨正在长亭短处。shén hé qiáo liǔ shù quán shū,hèn zhèng zài zhǎng tíng duǎn chù。
【赤壁怀古】
茅庐诸葛亲曾住,早赚出抱膝梁父。máo lú zhū gé qīn céng zhù,zǎo zhuàn chū bào xī liáng fù。
谈笑间汉鼎三分,不记得南阳耕雨叹西风卷尽豪华,往事大江东去。tán xiào jiān hàn dǐng sān fēn,bù jì dé nán yáng gēng yǔ tàn xī fēng juǎn jǐn háo huá,wǎng shì dà jiāng dōng qù。
彻如今话说渔樵,算也是英雄了处。chè rú jīn huà shuō yú qiáo,suàn yě shì yīng xióng le chù。
冯子振

冯子振

冯子振,元代散曲名家,1253-1348,字海粟,自号瀛洲洲客、怪怪道人,湖南攸县人。自幼勤奋好学。元大德二年(1298)登进士及第,时年47岁,人谓“大器晚成”。朝廷重其才学,先召为集贤院学士、待制,继任承事郎,连任保宁(今四川境内)、彰德(今河南安阳)节度使。晚年归乡著述。世称其“博洽经史,于书无所不记”,且文思敏捷。下笔不能自休。一生著述颇丰,传世有《居庸赋》、《十八公赋》、《华清古乐府》、《海粟诗集》等书文,以散曲最著。 冯子振的作品>>

猜您喜欢

梅花百咏庭梅

冯子振

官庭把酒送行人,对雪看花值早春。guān tíng bǎ jiǔ sòng xíng rén,duì xuě kàn huā zhí zǎo chūn。
杜老飘零头白尽,底须朝夕苦催人。dù lǎo piāo líng tóu bái jǐn,dǐ xū cháo xī kǔ cuī rén。

梅花百咏庭梅

冯子振

侬家老树临书屋,清夜看花眼不眠。nóng jiā lǎo shù lín shū wū,qīng yè kàn huā yǎn bù mián。
残雪半霄寒月上,暗香和影度疏檐。cán xuě bàn xiāo hán yuè shàng,àn xiāng hé yǐng dù shū yán。

梅花百咏庭梅

冯子振

旋摘冰英带雪餐,清归齿颊不知寒。xuán zhāi bīng yīng dài xuě cān,qīng guī chǐ jiá bù zhī hán。
屈平若解知风味,未必专心嗜菊兰。qū píng ruò jiě zhī fēng wèi,wèi bì zhuān xīn shì jú lán。

梅花百咏庭梅

冯子振

新陶瓦缶胜璚壶,分得春风玉一株。xīn táo wǎ fǒu shèng qióng hú,fēn dé chūn fēng yù yī zhū。
最爱寒窗闲读处,夜深灯影雪模糊。zuì ài hán chuāng xián dú chù,yè shēn dēng yǐng xuě mó hú。

梅花百咏庭梅

冯子振

琼林浮翠淡朦膧,遥望珠光隐见中。qióng lín fú cuì dàn méng tóng,yáo wàng zhū guāng yǐn jiàn zhōng。
一夜东风吹不散,晓看浑似碧纱笼。yī yè dōng fēng chuī bù sàn,xiǎo kàn hún shì bì shā lóng。

梅花百咏庭梅

冯子振

标格清高迥不群,自开自落傍无邻。biāo gé qīng gāo jiǒng bù qún,zì kāi zì luò bàng wú lín。
天寒岁晏冰霜里,青眼相看有几人。tiān hán suì yàn bīng shuāng lǐ,qīng yǎn xiāng kàn yǒu jǐ rén。

梅花百咏庭梅

冯子振

新斸孤根手自栽,和锄和雨破苍苔。xīn zhǔ gū gēn shǒu zì zāi,hé chú hé yǔ pò cāng tái。
寒窗岁晚多清事,只欠幽芳带雪开。hán chuāng suì wǎn duō qīng shì,zhǐ qiàn yōu fāng dài xuě kāi。

梅花百咏庭梅

冯子振

数个冰花三五枝,东风点缀特稀奇。shù gè bīng huā sān wǔ zhī,dōng fēng diǎn zhuì tè xī qí。
黄昏照影临清浅,写出林逋一句诗。huáng hūn zhào yǐng lín qīng qiǎn,xiě chū lín bū yī jù shī。

梅花百咏庭梅

冯子振

不放冰梢数丈长,怕分春色过邻墙。bù fàng bīng shāo shù zhàng zhǎng,pà fēn chūn sè guò lín qiáng。
大材未必难为用,禹殿云深锁栋梁。dà cái wèi bì nán wèi yòng,yǔ diàn yún shēn suǒ dòng liáng。

梅花百咏庭梅

冯子振

洗却铅花扮道装,檀心浅露紫香囊。xǐ què qiān huā bàn dào zhuāng,tán xīn qiǎn lù zǐ xiāng náng。
从今宫额翻新样,变作眉间一点黄。cóng jīn gōng é fān xīn yàng,biàn zuò méi jiān yī diǎn huáng。

梅花百咏庭梅

冯子振

乘鸾姑射下罗浮,鼓瑟湘妃出上游。chéng luán gū shè xià luó fú,gǔ sè xiāng fēi chū shàng yóu。
邂逅江干新话曲,冷香幽翠不曾愁。xiè hòu jiāng gàn xīn huà qū,lěng xiāng yōu cuì bù céng chóu。

梅花百咏庭梅

冯子振

暗香浮动正朦胧,古树横斜浅水中。àn xiāng fú dòng zhèng méng lóng,gǔ shù héng xié qiǎn shuǐ zhōng。
清景满前吟未就,又移疏影过溪东。qīng jǐng mǎn qián yín wèi jiù,yòu yí shū yǐng guò xī dōng。

梅花百咏庭梅

冯子振

手挽冰枝那忍触,莫教香雪涴苍苔。shǒu wǎn bīng zhī nà rěn chù,mò jiào xiāng xuě wò cāng tái。
并刀轻断梢头玉,笑引春风上鬓来。bìng dāo qīng duàn shāo tóu yù,xiào yǐn chūn fēng shàng bìn lái。

梅花百咏庭梅

冯子振

旋汲温泉养折枝,冰花寒玉净相宜。xuán jí wēn quán yǎng zhé zhī,bīng huā hán yù jìng xiāng yí。
从今借得恩波力,会见青青结子时。cóng jīn jiè dé ēn bō lì,huì jiàn qīng qīng jié zi shí。

梅花百咏庭梅

冯子振

对雪看花可自由,兴来宁复为花羞。duì xuě kàn huā kě zì yóu,xīng lái níng fù wèi huā xiū。
临风一笑乌纱侧,却胜黄花插满头。lín fēng yī xiào wū shā cè,què shèng huáng huā chā mǎn tóu。
951234567