古诗词

送郭黄中

叶适

雁山削玉上青云,仙侣常游遣俗纷。yàn shān xuē yù shàng qīng yún,xiān lǚ cháng yóu qiǎn sú fēn。
飞舄可无能少驻,洞箫何幸复亲闻。fēi xì kě wú néng shǎo zhù,dòng xiāo hé xìng fù qīn wén。
看承下户恩尤重,宾礼高贤意自欣。kàn chéng xià hù ēn yóu zhòng,bīn lǐ gāo xián yì zì xīn。
忽忆门西贫士宅,蛰雷绕甑黍初饙。hū yì mén xī pín shì zhái,zhé léi rào zèng shǔ chū fēn。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

岷江愁二首挽陈持中知府郎中嫂恭人

叶适

岷江诸峰如献酬,岷江潭头绀碧流。mín jiāng zhū fēng rú xiàn chóu,mín jiāng tán tóu gàn bì liú。
不愁水生劝人去,只愁人死送山休。bù chóu shuǐ shēng quàn rén qù,zhǐ chóu rén sǐ sòng shān xiū。

岷江愁二首挽陈持中知府郎中嫂恭人

叶适

谁家双旐扬春波,黑头中郎宰相科。shuí jiā shuāng zhào yáng chūn bō,hēi tóu zhōng láng zǎi xiāng kē。
有儿有女后应好,同穴同时今奈何。yǒu ér yǒu nǚ hòu yīng hǎo,tóng xué tóng shí jīn nài hé。

柯君振相别三十馀年为言亲丧不能举请赋此诗庶几有哀之者

叶适

土浅难藏梦里身,春花秋草几悲辛。tǔ qiǎn nán cáng mèng lǐ shēn,chūn huā qiū cǎo jǐ bēi xīn。
无人为买南山麓,月户风棂作好邻。wú rén wèi mǎi nán shān lù,yuè hù fēng líng zuò hǎo lín。

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

生姜门外山如染,山水娱人岁月长。shēng jiāng mén wài shān rú rǎn,shān shuǐ yú rén suì yuè zhǎng。
净社倾城同禊饮,法明阖郭共烧香。jìng shè qīng chéng tóng xì yǐn,fǎ míng hé guō gòng shāo xiāng。

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

我久无家今谩归,卖田买宅事交违。wǒ jiǔ wú jiā jīn mán guī,mài tián mǎi zhái shì jiāo wéi。
填高帮阔为深费,柱小檐低可厚非。tián gāo bāng kuò wèi shēn fèi,zhù xiǎo yán dī kě hòu fēi。

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

虽有莲荷浸屋东,暑烦睡过一陂红。suī yǒu lián hé jìn wū dōng,shǔ fán shuì guò yī bēi hóng。
秋来人意稍苏醒,似惜霜前零乱风。qiū lái rén yì shāo sū xǐng,shì xī shuāng qián líng luàn fēng。

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

拒霜旋插花疏疏,甘菊新移日晒枯。jù shuāng xuán chā huā shū shū,gān jú xīn yí rì shài kū。
花草只今如此在,几时写作会昌图。huā cǎo zhǐ jīn rú cǐ zài,jǐ shí xiě zuò huì chāng tú。

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

听唱三更啰里论,白旁单桨水心村。tīng chàng sān gèng luō lǐ lùn,bái páng dān jiǎng shuǐ xīn cūn。
潮回再入家家浦,月上还当处处门。cháo huí zài rù jiā jiā pǔ,yuè shàng hái dāng chù chù mén。

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

吴翁肥遁逾七十,术老芝荒手自锄。wú wēng féi dùn yú qī shí,shù lǎo zhī huāng shǒu zì chú。
惠我篇章成锦字,西邻得伴亦堪书。huì wǒ piān zhāng chéng jǐn zì,xī lín dé bàn yì kān shū。

赠某道人

叶适

赤脚蓬头古观旁,沉迷人海意茫茫。chì jiǎo péng tóu gǔ guān páng,chén mí rén hǎi yì máng máng。
公卿见了无奇特,更说长生别有方。gōng qīng jiàn le wú qí tè,gèng shuō zhǎng shēng bié yǒu fāng。

诗悼路钤舍人德久潘公三首

叶适

诗人冥漠去何许,花鸟相宽不作愁。shī rén míng mò qù hé xǔ,huā niǎo xiāng kuān bù zuò chóu。
耆旧只今新语少,九原唤起韦苏州。qí jiù zhǐ jīn xīn yǔ shǎo,jiǔ yuán huàn qǐ wéi sū zhōu。

诗悼路钤舍人德久潘公三首

叶适

风骚阃域自难亲,随世声名未必真。fēng sāo kǔn yù zì nán qīn,suí shì shēng míng wèi bì zhēn。
更远更疏应不在,山谣水语记精神。gèng yuǎn gèng shū yīng bù zài,shān yáo shuǐ yǔ jì jīng shén。

诗悼路钤舍人德久潘公三首

叶适

忆昔论诗不自镌,上规雅颂复谁先。yì xī lùn shī bù zì juān,shàng guī yǎ sòng fù shuí xiān。
此弦合为何人绝,重抚遗编一慨然。cǐ xián hé wèi hé rén jué,zhòng fǔ yí biān yī kǎi rán。

过叶威仲不值

叶适

菊苗新擢马兰丛,柳老吹花拂掠空。jú miáo xīn zhuó mǎ lán cóng,liǔ lǎo chuī huā fú lüè kōng。
闻说先生过山去,钓丝无主系东风。wén shuō xiān shēng guò shān qù,diào sī wú zhǔ xì dōng fēng。

橘枝词三首记永嘉风土

叶适

蜜满房中金作皮,人家短日挂疏篱。mì mǎn fáng zhōng jīn zuò pí,rén jiā duǎn rì guà shū lí。
判霜剪露装船去,不唱杨枝唱橘枝。pàn shuāng jiǎn lù zhuāng chuán qù,bù chàng yáng zhī chàng jú zhī。