古诗词

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

生姜门外山如染,山水娱人岁月长。shēng jiāng mén wài shān rú rǎn,shān shuǐ yú rén suì yuè zhǎng。
净社倾城同禊饮,法明阖郭共烧香。jìng shè qīng chéng tóng xì yǐn,fǎ míng hé guō gòng shāo xiāng。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

西江月·和李参政

叶适

识贯事中枢纽,笔开象外精神。shí guàn shì zhōng shū niǔ,bǐ kāi xiàng wài jīng shén。
传观弓力异常钧。chuán guān gōng lì yì cháng jūn。
衣我六铢羞问。yī wǒ liù zhū xiū wèn。
周后数茎命粒,鲁儒一点芳心。zhōu hòu shù jīng mìng lì,lǔ rú yī diǎn fāng xīn。
啄残栖老付谁论。zhuó cán qī lǎo fù shuí lùn。
谩要睡馀支枕。mán yào shuì yú zhī zhěn。

送赵紫芝游天台

叶适

寒退糊碑阁,春留种药城。hán tuì hú bēi gé,chūn liú zhǒng yào chéng。
幽居自可乐,暂出岂无名。yōu jū zì kě lè,zàn chū qǐ wú míng。
综水援蓝聚,裙山剪绣迎。zōng shuǐ yuán lán jù,qún shān jiǎn xiù yíng。
文殊扣野衲,痴语为谁清。wén shū kòu yě nà,chī yǔ wèi shuí qīng。

高宗皇帝挽词二首

叶适

何止超前代,功隆道更尊。hé zhǐ chāo qián dài,gōng lóng dào gèng zūn。
几同造区夏,还复外乾坤。jǐ tóng zào qū xià,hái fù wài qián kūn。
黄屋尧年度,青山禹穴昏。huáng wū yáo nián dù,qīng shān yǔ xué hūn。
遗民犹望幸,泪血洒中原。yí mín yóu wàng xìng,lèi xuè sǎ zhōng yuán。

高宗皇帝挽词二首

叶适

河济初开府,江淮晚视师。hé jì chū kāi fǔ,jiāng huái wǎn shì shī。
缵戎繇子圣,永命独天知。zuǎn róng yáo zi shèng,yǒng mìng dú tiān zhī。
鹤唳空虚警,云生仗自移。hè lì kōng xū jǐng,yún shēng zhàng zì yí。
上哀何以称,卒代继周时。shàng āi hé yǐ chēng,zú dài jì zhōu shí。

阳复

叶适

阳复冰潜动,云衰日界明。yáng fù bīng qián dòng,yún shuāi rì jiè míng。
近传新诏綍,重起旧簪缨。jìn chuán xīn zhào fú,zhòng qǐ jiù zān yīng。
斗极回东指,军容直北营。dòu jí huí dōng zhǐ,jūn róng zhí běi yíng。
龙蛇多变化,旋日看超升。lóng shé duō biàn huà,xuán rì kàn chāo shēng。

孝宗皇帝挽词二首

叶适

俭德加文意,雄才自武宣。jiǎn dé jiā wén yì,xióng cái zì wǔ xuān。
道终遗万乘,丧制尽三年。dào zhōng yí wàn chéng,sàng zhì jǐn sān nián。
暂乞狂胡命,常持复汉权。zàn qǐ kuáng hú mìng,cháng chí fù hàn quán。
全将一孝字,高谥百王前。quán jiāng yī xiào zì,gāo shì bǎi wáng qián。

孝宗皇帝挽词二首

叶适

昔年叨上殿,叹息动宸襟。xī nián dāo shàng diàn,tàn xī dòng chén jīn。
岂不人思奋,其如天意深。qǐ bù rén sī fèn,qí rú tiān yì shēn。
帝王犹遇合,南北限升沉。dì wáng yóu yù hé,nán běi xiàn shēng chén。
尚有登遐日,诸军特赐金。shàng yǒu dēng xiá rì,zhū jūn tè cì jīn。

吉州刺史蔡直之挽词二首

叶适

领閤号亲贵,光宗始用儒。lǐng gé hào qīn guì,guāng zōng shǐ yòng rú。
谅惟医国手,果验活人书。liàng wéi yī guó shǒu,guǒ yàn huó rén shū。
负郭可税驾,行田宜蹇驴。fù guō kě shuì jià,xíng tián yí jiǎn lǘ。
相看满川月,无计遣长须。xiāng kàn mǎn chuān yuè,wú jì qiǎn zhǎng xū。

吉州刺史蔡直之挽词二首

叶适

能事实伟甚,谦终尤罕闻。néng shì shí wěi shén,qiān zhōng yóu hǎn wén。
忘身宾出日,敛手避浮云。wàng shēn bīn chū rì,liǎn shǒu bì fú yún。
天欲消胡运,人谁靖楚氛。tiān yù xiāo hú yùn,rén shuí jìng chǔ fēn。
未刊千字诔,长掩一丘坟。wèi kān qiān zì lěi,zhǎng yǎn yī qiū fén。

送郑丈

叶适

过家乡里敬,将母士夫荣。guò jiā xiāng lǐ jìng,jiāng mǔ shì fū róng。
得失从人论,行藏独自明。dé shī cóng rén lùn,xíng cáng dú zì míng。
百年中古少,一笑万金轻。bǎi nián zhōng gǔ shǎo,yī xiào wàn jīn qīng。
廉士吾何敢,新茶可撷英。lián shì wú hé gǎn,xīn chá kě xié yīng。

送郑丈

叶适

有志虽身健,开心在岁寒。yǒu zhì suī shēn jiàn,kāi xīn zài suì hán。
一时诸老尽,多见大名难。yī shí zhū lǎo jǐn,duō jiàn dà míng nán。
湖海方连旱,瓯闽适少宽。hú hǎi fāng lián hàn,ōu mǐn shì shǎo kuān。
为州人不乏,千万强加餐。wèi zhōu rén bù fá,qiān wàn qiáng jiā cān。

送郑丈

叶适

清庙图书宝,熙朝雅颂音。qīng miào tú shū bǎo,xī cháo yǎ sòng yīn。
频繁三节召,荏苒二毛侵。pín fán sān jié zhào,rěn rǎn èr máo qīn。
衣食家才足,丘园意亦深。yī shí jiā cái zú,qiū yuán yì yì shēn。
卧听床下士,时作武侯吟。wò tīng chuáng xià shì,shí zuò wǔ hóu yín。

送郑丈

叶适

海内言华萼,功名动搢绅。hǎi nèi yán huá è,gōng míng dòng jìn shēn。
十年长隐吏,一语必惊人。shí nián zhǎng yǐn lì,yī yǔ bì jīng rén。
酒量新来减,交情老更亲。jiǔ liàng xīn lái jiǎn,jiāo qíng lǎo gèng qīn。
公知如促膝,剩把古书陈。gōng zhī rú cù xī,shèng bǎ gǔ shū chén。

送郑丈

叶适

屏弃诚愚分,牢愁更索居。píng qì chéng yú fēn,láo chóu gèng suǒ jū。
若逢知巳问,犹解课儿书。ruò féng zhī sì wèn,yóu jiě kè ér shū。
地僻门长闭,年饥菜自锄。dì pì mén zhǎng bì,nián jī cài zì chú。
相望无一事,不是故情疏。xiāng wàng wú yī shì,bù shì gù qíng shū。

送陈粮料

叶适

万里渥洼出,行天绝比伦。wàn lǐ wò wā chū,xíng tiān jué bǐ lún。
能参大关键,莫用小精神。néng cān dà guān jiàn,mò yòng xiǎo jīng shén。
钟鼎身虽贵,箪瓢道未贫。zhōng dǐng shēn suī guì,dān piáo dào wèi pín。
梅情兼雪意,留住恰芳春。méi qíng jiān xuě yì,liú zhù qià fāng chūn。
3211234567»