古诗词

水心即事六首兼谢吴民表宣义

叶适

生姜门外山如染,山水娱人岁月长。shēng jiāng mén wài shān rú rǎn,shān shuǐ yú rén suì yuè zhǎng。
净社倾城同禊饮,法明阖郭共烧香。jìng shè qīng chéng tóng xì yǐn,fǎ míng hé guō gòng shāo xiāng。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

与英上人游紫霄观戏述短歌

叶适

野水随路曲,东风得木鸣。yě shuǐ suí lù qū,dōng fēng dé mù míng。
景物已和柔,川原倍敷荣。jǐng wù yǐ hé róu,chuān yuán bèi fū róng。
茂桑高既条,细草亦丛生。mào sāng gāo jì tiáo,xì cǎo yì cóng shēng。
眷言云外士,及此尘中行。juàn yán yún wài shì,jí cǐ chén zhōng xíng。
南临大陂出,波面与心平。nán lín dà bēi chū,bō miàn yǔ xīn píng。
道旁古精庐,黄茅间榛荆。dào páng gǔ jīng lú,huáng máo jiān zhēn jīng。
会集倾远村,裳衣自鲜明。huì jí qīng yuǎn cūn,shang yī zì xiān míng。
银钗插山丹,歌笑喧嘤咛。yín chāi chā shān dān,gē xiào xuān yīng níng。
何以劳比邻,粔籹杂餦饧。hé yǐ láo bǐ lín,jù nǚ zá zhāng táng。
去年谷不饱,白骨今纵横。qù nián gǔ bù bǎo,bái gǔ jīn zòng héng。
等为造化役,未究悲忻情。děng wèi zào huà yì,wèi jiū bēi xīn qíng。
归来日已夕,旧径成沟坑。guī lái rì yǐ xī,jiù jìng chéng gōu kēng。
大车者谁子,不寐方宵行。dà chē zhě shuí zi,bù mèi fāng xiāo xíng。
死魂未满眉,擿埴将安程。sǐ hún wèi mǎn méi,tī zhí jiāng ān chéng。
感此良自哂,抱谷非鹂鹒。gǎn cǐ liáng zì shěn,bào gǔ fēi lí gēng。

白纻词

叶适

有美一人兮表独处,陟彼南山兮伐寒纻。yǒu měi yī rén xī biǎo dú chù,zhì bǐ nán shān xī fá hán zhù。
挑灯细缉抽苦心,冰花织成雪为缕。tiāo dēng xì jī chōu kǔ xīn,bīng huā zhī chéng xuě wèi lǚ。
不忧绝技无人学,只愁不堪嫁时著。bù yōu jué jì wú rén xué,zhǐ chóu bù kān jià shí zhù。
郑侨吴札今悠悠,争看买笑锦缠头。zhèng qiáo wú zhá jīn yōu yōu,zhēng kàn mǎi xiào jǐn chán tóu。

王木叔秘监挽词

叶适

美人昔来芙蓉傍,山为发灵水吐芒。měi rén xī lái fú róng bàng,shān wèi fā líng shuǐ tǔ máng。
美人今归在何处,箫哀鼓悲葬前冈。měi rén jīn guī zài hé chù,xiāo āi gǔ bēi zàng qián gāng。
我欲从之似云出,友风子雨游四方。wǒ yù cóng zhī shì yún chū,yǒu fēng zi yǔ yóu sì fāng。
梦魂无凭不可挽,坐揽衰涕终摧藏。mèng hún wú píng bù kě wǎn,zuò lǎn shuāi tì zhōng cuī cáng。

月波楼

叶适

下林百果春自花,屋藏汀阴泉著沙。xià lín bǎi guǒ chūn zì huā,wū cáng tīng yīn quán zhù shā。
光风腻雪谁安惜,繁红密翠空欹斜。guāng fēng nì xuě shuí ān xī,fán hóng mì cuì kōng yī xié。
爱君楼高出江上,百里江山开四向。ài jūn lóu gāo chū jiāng shàng,bǎi lǐ jiāng shān kāi sì xiàng。
峻屏森耸远更寒,纹练萦回静犹浪。jùn píng sēn sǒng yuǎn gèng hán,wén liàn yíng huí jìng yóu làng。
孤潮夜卷西头来,海门推出冰崔嵬。gū cháo yè juǎn xī tóu lái,hǎi mén tuī chū bīng cuī wéi。
岂知星河遭映夺,只使鹳雀常惊猜。qǐ zhī xīng hé zāo yìng duó,zhǐ shǐ guàn què cháng jīng cāi。
此村风俗淳且鲁,接树移花今复古。cǐ cūn fēng sú chún qiě lǔ,jiē shù yí huā jīn fù gǔ。
劝君种学化儿孙,不须拥妓呈歌舞。quàn jūn zhǒng xué huà ér sūn,bù xū yōng jì chéng gē wǔ。

赋董季兴玩书岩

叶适

玩书岩里刻成真,水帘花发春复春。wán shū yán lǐ kè chéng zhēn,shuǐ lián huā fā chūn fù chūn。
一朝敛策去何所,来者对之如古人。yī cháo liǎn cè qù hé suǒ,lái zhě duì zhī rú gǔ rén。
美哉骨清神亦爽,西瞻匡庐东雁荡。měi zāi gǔ qīng shén yì shuǎng,xī zhān kuāng lú dōng yàn dàng。
满车图画常载行,到处名山留塑像。mǎn chē tú huà cháng zài xíng,dào chù míng shān liú sù xiàng。

送林孔英

叶适

东堂质疑匙启钥,西厢坐讲水赴壑。dōng táng zhì yí shi qǐ yào,xī xiāng zuò jiǎng shuǐ fù hè。
本朝合选经博士,万里那投郡文学。běn cháo hé xuǎn jīng bó shì,wàn lǐ nà tóu jùn wén xué。
东风吹散石门冰,吴人送去蜀人迎。dōng fēng chuī sàn shí mén bīng,wú rén sòng qù shǔ rén yíng。
雪山峨峨大江满,柂楼过之清又清。xuě shān é é dà jiāng mǎn,yí lóu guò zhī qīng yòu qīng。

送陈子云通判三首

叶适

周子也复可怜人,忧民忧世语转新。zhōu zi yě fù kě lián rén,yōu mín yōu shì yǔ zhuǎn xīn。
每妒吾州何巨福,通判乃得陈子云。měi dù wú zhōu hé jù fú,tōng pàn nǎi dé chén zi yún。

送陈子云通判三首

叶适

临餐吐食嗟无馀,幽情惨郁时一舒。lín cān tǔ shí jiē wú yú,yōu qíng cǎn yù shí yī shū。
感君善意过于令,周子之语良非虚。gǎn jūn shàn yì guò yú lìng,zhōu zi zhī yǔ liáng fēi xū。

送陈子云通判三首

叶适

三月召龙频鼓锣,喜作小雨恨不多。sān yuè zhào lóng pín gǔ luó,xǐ zuò xiǎo yǔ hèn bù duō。
移苗未了君已去,更借后福书归禾。yí miáo wèi le jūn yǐ qù,gèng jiè hòu fú shū guī hé。

赠岩电隐士

叶适

近时术人多莽荡,要把虚名随妄想。jìn shí shù rén duō mǎng dàng,yào bǎ xū míng suí wàng xiǎng。
神王虽去形不拘,尺直须防寻有枉。shén wáng suī qù xíng bù jū,chǐ zhí xū fáng xún yǒu wǎng。
从来钟鼎无山林,老去岂复少年心。cóng lái zhōng dǐng wú shān lín,lǎo qù qǐ fù shǎo nián xīn。
苦言部位许亏阙,已早腾踏非埋沈。kǔ yán bù wèi xǔ kuī quē,yǐ zǎo téng tà fēi mái shěn。

送谢学宾

叶适

衰年懒看客,十卧适一起。shuāi nián lǎn kàn kè,shí wò shì yī qǐ。
谢子何许来,我屐屡折齿。xiè zi hé xǔ lái,wǒ jī lǚ zhé chǐ。
貌闲神又肃,论事静而理。mào xián shén yòu sù,lùn shì jìng ér lǐ。
纷然嘲哳际,莞尔谐宫徵。fēn rán cháo zhā jì,guǎn ěr xié gōng zhēng。
麟获无怒角,凤去愁遁尾。lín huò wú nù jiǎo,fèng qù chóu dùn wěi。
正应晚闻道,不受血气使。zhèng yīng wǎn wén dào,bù shòu xuè qì shǐ。
山头蕨芽老未镰,庭中桂枝春已添。shān tóu jué yá lǎo wèi lián,tíng zhōng guì zhī chūn yǐ tiān。
巢由亦有藏身地,小压声名傍屋檐。cháo yóu yì yǒu cáng shēn dì,xiǎo yā shēng míng bàng wū yán。

何伦秀才亲丧不能举冀其亲戚故人有知之者

叶适

两母久未葬,魂冷常夜嘶。liǎng mǔ jiǔ wèi zàng,hún lěng cháng yè sī。
病妇槌心号,血尽身为泥。bìng fù chuí xīn hào,xuè jǐn shēn wèi ní。
我死不自惜,少忍赋有甓。wǒ sǐ bù zì xī,shǎo rěn fù yǒu pì。
何当深九仞,更与崇四尺。hé dāng shēn jiǔ rèn,gèng yǔ chóng sì chǐ。

蜂儿榧歌

叶适

平林常榧啖俚蛮,玉山之产升金盘。píng lín cháng fěi dàn lǐ mán,yù shān zhī chǎn shēng jīn pán。
其中一树断崖立,石乳荫根多岁寒。qí zhōng yī shù duàn yá lì,shí rǔ yīn gēn duō suì hán。
形嫌蜂儿尚粗率,味嫌蜂儿少标律。xíng xián fēng ér shàng cū lǜ,wèi xián fēng ér shǎo biāo lǜ。
昔日取急欲高比,今我细论翻下匹。xī rì qǔ jí yù gāo bǐ,jīn wǒ xì lùn fān xià pǐ。
世间异物难并兼,百年不许赢栽添。shì jiān yì wù nán bìng jiān,bǎi nián bù xǔ yíng zāi tiān。
馀甘何为满地涩,荔子正复漫天甜。yú gān hé wèi mǎn dì sè,lì zi zhèng fù màn tiān tián。
浮云变化嗟俯仰,灵芝醴泉成独往。fú yún biàn huà jiē fǔ yǎng,líng zhī lǐ quán chéng dú wǎng。
后来空向玉山求,坐对蜂儿还想像。hòu lái kōng xiàng yù shān qiú,zuò duì fēng ér hái xiǎng xiàng。

赵子容任温州司法终日看册子而事自理又新廪储粮功利可传也为赋读书行率诸友同作

叶适

法曹冗散人不管,闻道自要纷华损。fǎ cáo rǒng sàn rén bù guǎn,wén dào zì yào fēn huá sǔn。
常平筑敖米山积,读书岂知米尘满。cháng píng zhù áo mǐ shān jī,dú shū qǐ zhī mǐ chén mǎn。
归来依旧茅盖亭,焉得舍学干时卿。guī lái yī jiù máo gài tíng,yān dé shě xué gàn shí qīng。
不然天上读书去,蓬岛瀛洲无限清。bù rán tiān shàng dú shū qù,péng dǎo yíng zhōu wú xiàn qīng。

登北务后江亭赠郭希吕

叶适

壁上陋室铭,门外剪茅亭。bì shàng lòu shì míng,mén wài jiǎn máo tíng。
小市鱼虾散寂寂,大江风浪来冥冥。xiǎo shì yú xiā sàn jì jì,dà jiāng fēng làng lái míng míng。
郭翁虽老犹貌泽,腹贮今古心和平。guō wēng suī lǎo yóu mào zé,fù zhù jīn gǔ xīn hé píng。
只应独将笏拄颊,清坐都不挂毫发。zhǐ yīng dú jiāng hù zhǔ jiá,qīng zuò dōu bù guà háo fā。
何必随逐栏头奴,日招税钱三万亿。hé bì suí zhú lán tóu nú,rì zhāo shuì qián sān wàn yì。
前灵运,后延年,桑麻旧国常宛然。qián líng yùn,hòu yán nián,sāng má jiù guó cháng wǎn rán。
城颓路阙总令好,不知于人安稳否。chéng tuí lù quē zǒng lìng hǎo,bù zhī yú rén ān wěn fǒu。